Hai tháng sau. . . . . . Bằng nhiều cách thám thính, thám tử đã xác nhận người Ô có thêm ba mươi vạn viện binh, hiện tại tổng cộng có năm mươi lăm vạn tướng sĩ; Đức Thân Vương liên thủ với tam vương, số binh lên tới chín mươi vạn quân! Oa Tắc chưa yêu cầu viện binh, số đại quân vốn có cộng thêm ba mươi vạn nhân mã Nhiếp Quang mang đến nữa, tổng cộng có sáu mươi vạn. Tuy có thiệt mạng nhưng tổn thất lại ít, như vậy có thể thấy được binh lực của Oa Tắc rất mạnh, luôn nghiêm chỉnh huấn luyện, có kỹ thuật dụng binh! Nếu so ra thì Đức Thân Vương có tỷ lệ thắng cao nhất. Thứ nhất, hắn chiếm được Hoàng Thành - lực lượng chủ đạo, thứ hai hắn có số binh lính nhiều nhất, tướng sĩ đông nhất. Nhưng, nhiều người cũng không phải mấu chốt để giành thắng lợi, còn phải xem cách dùng binh, bày trận, sử dụng người tài như thế nào, lấy dài bù ngắn ra sao, như thế mới bảo đảm thắng lợi lâu dài mà không sợ thất bại! Chúng tôi tập trung trong lều lớn, Y Tư Tạp chỉ vào bản đồ lập thể nói, "Hiện nay Đức Thân Vương chiếm phần lớn lãnh thổ phía tây nam, người Ô chiếm tây bắc và đang tiếp cận Đức Thân Vương từng chút một. Hiện giờ phần lãnh thổ quân ta sở hữu ít nhất. Trước khi ta xuất chinh đã từng hứa với phụ hoàng sẽ tiêu diệt Long triều và nước Ô trong vòng năm năm, để cho Oa Tắc trở thành nước thống trị duy nhất. Bây giờ một năm trôi qua, thiên hạ đã phân định ra thành ba thế cục, còn lại bốn năm nữa để chúng ta chiến đấu, lấy phần lãnh thổ hiện tại làm cơ sở bước những bước lớn hơn để mở rộng nó, cho đến khi thống nhất thiên hạ!" Nói đến đây, anh ta liền thu ngón tay chỉ bản đồ về, buông thõng xuống, nhìn một vòng tất cả các tướng sĩ chủ chốt, trầm giọng hỏi, "Các vị, có tin tưởng ta, theo ta năm năm xưng bá thiên hạ không?" Bốn chữ cuối cùng nhấn rất mạnh, ẩn chứa ý chí kiên định không gì có thể lay chuyển. Lúc anh ta nói xong, tôi không biết tâm trạng mình khi ấy như thế nào nữa. Thâu tóm toàn bộ địch quốc trong vòng năm năm, nếu không có lý tưởng hào hùng tuyệt đối sẽ không dám khẳng định như vậy! Y Tư Tạp đưa mắt nhìn từng người, trong mắt người nào người nấy đều dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực bởi câu nói của anh ta. "Tướng sĩ của Oa Tắc ta là tinh anh nhất, mạnh mẽ nhất, tuyệt nhất, đoàn kết nhất!" Y Tư Tạp nở nụ cười tự tin mà chỉ bậc vương giả mới có. Nụ cười kia không chỉ tự tin, mà còn tin tưởng hoàn toàn vào sự ủng hộ của các tướng sỹ. "Chúng ta có lòng tin sẽ xưng bá thiên hạ!" Cùng với lời nói và vẻ mặt khích lệ của anh ta, mọi người đều đồng thời ôm quyền lớn tiếng khẳng định, âm thanh vang dội như sấm, như thể muốn đánh bay lều tướng! "Tốt! Từ giờ khắc này trở đi, ta sẽ phó thác sự tồn vong, hưng suy vinh nhục của ‘ Oa Tắc ’ cho các vị! Từ giờ khắc này, ta và các vị sẽ cùng sống chết cùng tồn tại cho đến khi giết sạch quân địch!" Y Tư Tạp ôm quyền thật chặt tuyên thệ với mọi người, đó là lời cảm ơn, hơn thế còn gắn chặt sinh mạng của mình với tất cả mọi người. "Nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của thái tử điện hạ!" Mọi người lần thứ hai kiên định nói, ý chí chiến đấu chấn động vang dội. Tôi nghiêng đầu nhìn Liệt Minh Dã, ý chí chiến đấu trong mắt cậu ấy là hừng hực nhất, mạnh mẽ nhất trong số tất cả mọi người. Một là vì giúp Y Tư Tạp định quốc, hai vì muốn nhanh chóng giải quyết dứt điểm với Đức Thân Vương! Trong thâm tâm, tôi vô cùng bội phục Y Tư Tạp, đều là yêu cầu người khác bán mạng ra trận đánh giặc, nhưng lời anh ta nói ra lại khiến cho người ta cam tâm tình nguyện, cho dù có chết trên sa trường cũng không hối hận! Anh ta là một người lãnh đạo tài giỏi, hiểu và nắm bắt được lòng của thuộc hạ, để rồi từ đó khiến họ bộc lộ tiềm năng mạnh nhất! Đoàn quân chia ra làm ba đường: Nhiếp Quang lĩnh mười vạn tướng sĩ tấn công từ con đường bên trái, Liệt Minh Dã đi theo con đường ở giữa, Phong Thiên Tá từ con đường bên phải tới, mười ngày sau toàn quân sẽ tập hợp tại ngã ba thông với doanh trại chủ soái của người Ô. Sắp phải thực hiện một cuộc hành trình dài, người duy nhất khiến tôi không yên tâm chính là Thảo Hồ! Trước khi xuất phát, chúng tôi đều đến trước trướng của Thảo Hồ cáo biệt. Lúc đi tới lúc thì nhìn thấy A Y Nại bê chậu nước rửa mặt đi ra. Cô ấy thấy chúng tôi liền nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi tạt nước đi. Sau hai tháng chăm sóc Thảo Hồ, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã tiều tụy đi trông thấy, ngay cả con mắt linh động cũng mất đi sắc thái vốn có. Vào trong, chúng tôi thấy ông lão đang mặc quần áo cho Thảo Hồ, hiển nhiên là anh ta vừa mới lau người xong. Cảnh tượng trước mắt khiến lòng tôi chua xót, A Y Nại là cô công chúa địa vị cao quý nhưng lại chăm sóc Thảo Hồ rất tận tình, quả đúng là một cô gái tốt. . . . . . Cô ấy đã nhìn thấy thân thể Thảo Hồ, chỉ sợ đời này cô chỉ có thể gả cho anh ta! Thảo Hồ vẫn ngây ngốc nằm trên giường nhìn đỉnh trướng mà không hề có bất kỳ phản ứng nào, cứ để mặc cho ông lão mặc quần áo, đắp chăn cho mình. Anh ta không còn gầy như trước nữa, đã có da có thịt, sắc mặt đã có chút hồng hào, môi cũng có huyết sắc. Anh ta đang chuyển biến tốt hơn từng ngày. Tôi vỗ nhẹ lên tay A Y Nại, dịu dàng nói, "Tỷ tin rằng chẳng bao lâu nữa Thảo Hồ sẽ tỉnh táo lại, vì vậy muội phải kiên trì, không được buông xuôi!" "Ừm, muội hiểu mà! Lăng tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm theo Liệt Nguyên soái đi đi, muội sẽ chăm sóc chàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không từ bỏ!" A Y Nại gật đầu thật mạnh, lệ ngấn doanh tròng. Sự kiên cường của cô ấy khiến tôi đau lòng. Lúc tôi bằng tuổi cô ấy vẫn còn rất yếu đuối, hay lo được lo mất. Chúng tôi thu hồi ánh mắt lưu luyến nhìn Thảo Hồ. Mang theo sự thấp thỏm chờ mong ngày anh ta tỉnh táo mà rời khỏi doanh trại. Y Tư Tạp tiễn chúng tôi tới tận cửa doanh trại, nhìn chúng tôi lên ngựa rồi đi xa dần. Sau bữa trưa chúng tôi xuất phát, trước khi trời tối đã đến được chân núi cách Phần thành người Ô" chiếm cứ mười dặm, hạ trại ở đó. Chúng tôi không quá tới quá gần, miễn cho bị thám tử người Ô phát hiện ra. Chúng tôi ăn tối sớm, sau đó Liệt Minh Dã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tác chiến công thành vào ngày mai. Lần xuất chinh này được trang bị đầy đủ nỏ liên hoàn, nỏ bắn xa và xe bắn đá. Tảng sáng ngày hôm sau tất cả đều chuẩn bị xuất phát, khi đến dưới chân Phần thành thì trời đã bắt đầu sáng. Bây giờ là lúc người ta ngủ say nhất, dựa vào lượng ánh sáng có hạn mà có thể lờ mờ thấy các tướng sỹ canh gác trên cổng thành đang dựa vào tường thành lim dim ngủ, hoàn toàn không phát hiện ra quân ta đang đột nhập vào. Liệt Minh Dã vung cánh tay dài lên, tướng sĩ hàng thứ nhất dùng tốc độ nhanh nhất, nhẹ nhàng nhất cài xong xuôi nỏ bắn xa, chuẩn bị sẵn sàng; tướng sĩ hàng thứ hai ôm một thân cây thô dài tiến lại gần cửa thành cao lớn đang khép chặt; tướng sĩ còn lại đeo sẵn nỏ liên hoàn, lưng mang cung tên, chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có thể ‘giết sạch từng tên không chừa mảnh giáp’. "Chờ ở đây, đợi ta chiếm được ‘Phần thành’ rồi sau đó sẽ quay lại đón nàng." Liệt Minh Dã cầm tay tôi, nói một cách rất nghiêm túc và cẩn thận. "Vâng, chàng nhớ cẩn thận." Tôi gật đầu, đặt tay lên mu bàn tay cậu ấy. Cậu ấy vung cánh tay lên lần hai, trong khoảnh khắc các tướng sĩ liền tiến hành công thành! Âm thanh tiến công đánh thức một tướng sĩ trên cổng thành. Hắn ta giật mình, chưa kịp phản ứng đã bị Liệt Minh Dã bắn tên xuyên qua cổ họng, chết không tiếng động, thi thể vắt vẻo ở lầu cổng thành. Tôi ngạc nhiên quan sát sườn mặt Liệt Minh Dã. Tôi phải cố gắng híp mắt nhìn mới phát hiện ra người kia đột nhiên cử động, vậy mà cậu ấy đã có thể nhanh chuẩn dồn người kia vào chỗ chết. Sự nhạy bén này khiến tôi không ngừng trầm trồ khen ngợi! "Ầm!" Khi tiếng va đụng cửa thành lần thứ nhất vang lên thì toàn bộ tướng sĩ trên cổng thành đều tỉnh dậy, sau đó là tiếng thét. Tướng sĩ quân ta đồng thời dùng nỏ bắn chết từng tên một. Khuấy đảo màn đêm, cả thành kinh sợ, công - thủ chỉ trong một khắc đó. Cửa thành bị công phá, tướng sĩ quân ta tràn vào dưới sự chỉ huy của Liệt Minh Dã, tiếng "giết" rung trời! Tôi siết dây cương bất động tại chỗ nhìn xuyên qua cửa thành mở rộng nhìn vào bên trong: chém giết, tiếng thét, máu tươi, người lảo đảo ngã xuống, nhanh đến độ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Khói nổi lên, mệnh tiêu biến, sắc trời dần sáng lên cùng chém giết. Đánh bất ngờ luôn luôn có hiệu quả nhất, động tĩnh bên trong thành càng lúc càng ít. Một con ngựa lao ra khỏi cửa thành chạy nhanh tới phía tôi. "Lăng cô nương, trong thành đã an toàn, mời theo mạt tướng vào thành." Lâm Tiêu thắng ngựa, trên mặt và chiến giáp đều dính máu. Tôi gật đầu, không nhiều lời, liền thúc vào bụng ngựa đi vào theo anh ta. Tôi chạy về phía đại điện, từ xa đã nhìn thấy Liệt Minh Dã giơ song giản lên cao chém đầu tướng lĩnh của thành xuống. Máu tươi vẽ thành một đường vòng cung trong không khí, đầu người "Bịch" một tiếng rơi xuống đất lăn lông lốc. Người chết trợn tròn mắt nhìn lên trời, thậm chí còn chưa kịp mặc áo giáp. "Trong thành còn người sống không?" Liệt Minh Dã đeo song giản ra sau lưng, thúc ngựa đến chỗ quản gia, thản nhiên hỏi. "Toàn quân bị tiêu diệt, không một kẻ sống sót!" Quản gia ghìm ngựa tại chỗ xoay nửa vòng, cầm trường thương dính đầy máu tươi đỏ thẫm trong tay. "Truyền lệnh xuống, đóng chặt cửa thành, tập hợp tất cả thi thể lại, đốt!" Liệt Minh Dã xoay cổ tay, chuyển song giản sang tay trái, duỗi tay phải ra chỗ tôi. Tôi đặt tay vào lòng bàn tay nóng rực của cậu ấy, tung người xuống ngựa, cùng cậu ấy sóng vai bước lên những bậc thang nhuốm đầy máu tiến vào đại điện. Đứng trước lan can bằng đá, tôi cúi xuống nhìn những thi thể khắp Phần thành, chúng tướng sĩ kéo hết cái xác này đến cái xác khác tích thành một đống, dần dần tạo thành ‘núi xác’, những thi thể ngổn ngang này khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình. Mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập, đây chính là chiến tranh, chiến tranh tàn khốc, không tồn tại cái gọi là ‘nhân tình’, ‘mềm lòng’! Thắng làm vua thua làm giặc, là đạo lý thiên cổ không bao giờ thay đổi! Liệt Minh Dã dang hai tay ôm tôi từ phía sau, kề môi bên tai tôi vừa dịu dàng vừa đau lòng hỏi, "Theo ta hối hả ngược xuôi, có mệt không?" "Ha ha. . . . . ." Tôi khẽ cười một tiếng, cầm bàn tay vòng ngang hông tôi của cậu ấy, nói, "Chỉ cần được ở bên chàng, chút mệt mỏi này có đáng là gì? Em không để ý đâu." Cậu ấy cảm động siết chặt hai tay, hôn thật mạnh lên mặt tôi, tựa cả người lên người tôi khát khao nói, "Đợi sau khi thiên hạ thống nhất, ta sẽ rời khỏi triều đình sống cuộc sống dân dã cùng nàng. Mặt trời mọc chúng ta cày cấy, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, bình thường vui vẻ hạnh phúc sống qua ngày, cách xa chuyện thị phi phân tranh, làm một gia đình hạnh phúc mỹ mãn." Nghe vậy, tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu ấy, không thể tin được nói, "Chàng là một con hùng ưng bay lượn trên bầu trời. Chàng có thể bỏ qua tiền đồ rộng mở thênh thang để sống một cuộc sống bình thường mà không cảm thấy tiếc nuối sao?" Lời cậu ấy nói tôi chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ mong phân tranh ít đi một chút là đã thỏa mãn rồi. "Ta đã từng ta hi vọng mình sẽ một đời huy hoàng giống như cha, nhưng hôm nay suy nghĩ ấy đã sớm thay đổi rồi. Thiên hạ ổn định không còn chiến sự nữa, ta cũng không muốn trở lại làm quan. Tranh đấu gay gắt giữa triều đình và dân gian khiến ta mệt mỏi, thay vì lúc nào cũng phải đề phòng này nọ, không bằng buông tay sống tự do tự tại. Con gái của chúng ta chưa kịp chào đời đã phải chết non, ta không hy vọng chuyện như vậy sẽ lại tái diễn." Cậu ấy vừa xúc động vừa lo lắng hãi hùng, khi nhắc tới đứa con gái không có cơ hội được gặp mặt cậu ấy càng buồn thương hơn. Tôi im lặng. Đúng vậy, không vào triều sẽ không có chuyện gì, một khi đã vào rồi thì cho dù không có chuyện gì cũng sẽ phát sinh rắc rối. Lão đạo trưởng từng nói với tôi nên cách "Kim", gần "Thủy", xem ra cuộc sống về sau của tôi nên rời khỏi cung đình hỗn loạn mới là thượng sách! Cậu ấy buồn, tôi không thể khiến cho không khí thêm nặng nề, nên cố tình chọc chọc vào mặt cậu ấy tức giận nói, "Chàng muốn trồng trọt cả đời à, đúng là không có tiền đồ!" "Cái gì?" Đổi lại là cậu ấy kinh ngạc, hơi đứng thẳng người, không hiểu hỏi, "Vậy phải làm gì?" Tôi nhướn đuôi lông mày cười hết sức hài lòng, quay đầu nhìn về bầu trời rộng lớn phía ngoài Phần thành lên tiếng hào ngôn, "Giàu có nhất thiên hạ." Thấy ở phía sau không có phản ứng, tôi liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cậu ấy đang ngơ ngác nhìn tôi, lúc lâu sau mới nói được một câu, "Ta không biết buôn bán." "Đồ ngốc, là em làm mà!" Tôi cười híp cả mắt, cạo nhẹ đầu mũi cậu ấy, "Không vào triều mà vẫn có được tiền tài quyền thế, em sẽ dạy chàng quản lý buôn bán như thế nào, làm sao có thể để song giản xuống và cầm bảng tính lên tính toán những ngân lượng trắng bóng kia!" Buôn bán làm sao có thể làm khó một người của thế kỷ 21 hiện đại như tôi! Cậu ấy hoàn toàn đứng thẳng lên, dựa vào lan can bằng đá, đặt câu hỏi như một đứa bé tò mò, "Nàng biết những gì?" "Ở ‘quê hương’ em, em học thiết kế thời trang, giống với vải vóc tơ lụa và thêu thùa ở đây vậy. Chúng ta sẽ mở một cả hàng tơ lụa, thêu thùa. Mặt khác, em cũng từng nghiên cứu về châu báu và đồ trang sức, vậy nên sẽ mở thêm một cửa hàng châu báu nữa. Dùng ba cửa hàng này tạo dựng danh hiệu, từ đó từng bước từng bước một mở rộng phạm vi kinh doanh, cho đến khi các cửa hàng của chúng ta trải rộng khắp cả nước! Tiền vốn ấy mà, haha, đợi sau khi thống nhất thiên hạ chúng ta sẽ xin Y Tư Tạp mấy rương hoàng kim. Có tiền rồi chúng ta sẽ bắt tay vào làm ăn buôn bán lớn! Mỗi ngày gảy bàn tính, đếm rất nhiều thỏi bạc, tài lộc cuồn cuộn tới…" Tôi vừa nói vừa bẻ tay tính toán, nói tới đoạn cuối thì cười không còn nhìn thấy mắt đâu, trong đầu vẽ ra bức họa về tương lai, hưng phấn không thôi. Sau khi cười đến run người một hồi lâu mà vẫn không thấy Liệt Minh Dã đáp lại, tôi buồn bực nhìn cậu ấy, chỉ thấy cậu ấy đang há miệng trợn mắt, ngón trỏ run rẩy chỉ vào người tôi, môi mỏng mấp máy như thể muốn nói điều gì đó. Thấy thế, tôi thu lại nụ cười đẩy tay cậu ấy ra, "Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của chàng kìa, em đang lên kế hoạch cho sau này đấy." "Nàng... Nàng, thì ra nàng còn có dã tâm hơn bất cứ ai!!" Cậu ấy nhịn một hồi mới thốt ra được một câu, nghẹn họng nhìn tôi từ đầu đến chân, như thể tôi không còn là tôi nữa mà là một cái bàn tính bằng vàng phát sáng lấp lánh. "Ha ha ha ha, ha ha ha ha!" Bộ dáng này của cậu ấy khiến tôi cười lăn cười bò. Tôi đắc ý hất cằm, mặt mày hớn hở hỏi, "Sao? Có đồng ý không?" Cậu ấy thôi kinh ngạc, ôm chầm lấy tôi vào lòng, cụng trán mình lên trán tôi, đồng ý nói, "Nàng nói như thế nào thì là thế đó, ta nghe theo nàng!" "Tốt lắm!" Tôi giật giật trong ngực cậu ấy, vươn tay ôm chặt hông cậu ấy, cười đến vui vẻ xán lạn. "Người con gái của ta là giỏi nhất!" Cậu ấy thân mật ngậm vành tai tôi, thân thể tôi run lên, dựa vào ngực cậu ấy mà mặt đỏ bừng. Ha ha, trên chiến trường đẫm máu cậu ấy kiêu ngạo, tôi làm thiếp, chuyện gì tôi cũng nghe theo cậu ấy. Nhưng, chỉ cần buôn bán thì tôi là lớn, cậu ấy là nhỏ, cậu ấy phải nghe tôi! Ha ha, thật là mong đến ngày vai tuồng đổi chỗ, thật là mong nhìn thấy bộ dạng vừa ngồi tính toán, vừa thu tiền đếm tiền linh tinh của cậu ấy... haha... ★ Liệt Minh Dã sai người báo tin cho Y Tư Tạp là đã chiếm được Phần thành, sắp xếp ổn định, sau đó chúng tôi để lại một vạn tinh binh thủ thành, rồi hôm sau lên đường tiến về toà thành tiếp theo. Phương pháp đột kích không thể có hiệu quả mãi được, đặc biệt là khi người Ô đã đề cao cảnh giác sau khi mất liên tiếp hai tòa thành, cho nên khi tấn công tòa thành thứ ba phải tốn chút công sức. Mất khoảng ba ngày chúng tôi mới phá được cửa thành để tiến vào! Tướng đóng ở tòa thành thứ ba là phò mã gia đương triều của nước Ô. Liệt Minh Dã chém đầu hắn ta xuống sau đó treo cao lên tường thành thị uy với người Ô. Vị trí của tòa thành chúng tôi đóng cách ngã ba rất gần, vì vậy Nhiếp Quang và Phong Thiên Tá người trước kẻ sau đều đến hội họp ở đây cùng chúng tôi. Chiến đấu hăng hái mười ngày đánh hạ chín tòa thành, mặc dù các chiến sĩ rất mệt mỏi, nhưng cũng không kém phần vui vẻ. Trọng tâm của các cuộc đàm luận đều là mười mấy ngày luân phiên hăng say chiến đấu đẫm máu gần đây. Trước khi trời tối ngày thứ mười, Y Tư Tạp đã tới hội họp với tam quân chúng tôi. Thiết đãi tiệc rượu trong đại nguy nga điện rộng lớn, các tướng lĩnh chủ chốt đều ăn uống nó say trong điện. Hai mươi vũ cơ xinh đẹp mặc trang phục hở vừa phải bắt đầu nhảy múa theo nhạc, eo như cành liễu, dáng điệu thướt tha, thực sự rất vui tai vui mắt! Hai mươi vũ cơ này vốn bị người Ô bắt về, thành không lo giữ chỉ muốn hưởng lạc, khó trách lại trở thành vong hồn dưới lưỡi đao! Sắc đẹp tuyệt sắc mê người, điệu múa lay động trái tim, phải hành quân đánh giặc mà giờ lại có thể ngắm mỹ nhân nhảy múa khiến người nào người nấy mắt sáng rực, tinh lực cũng chịu tác động của sự hấp dẫn một cách tự nhiên. Tôi liếc nhìn một vòng các tướng lĩnh. Y Tư Tạp ha ha cười khen ngợi; Nhiếp Quang, Liệt Minh Dã, Phong Thiên Tá, khi xem múa thì gật đầu, lúc uống rượu thì chỉ ôm thái độ thưởng thức thuần túy; những tướng lĩnh còn lại đều kinh ngạc đến ngây người, nhìn không chớp mắt. Tôi rất hài lòng với phản ứng của Liệt Minh Dã. Tôi cũng không phải kiểu con gái lòng dạ hẹp hòi gì, thưởng thức là điều đương nhiên, huống chi kỹ thuật ca múa của hai mươi vị mỹ nhân này quả thật rất điêu luyện, tôi là con gái mà còn không thể không trầm trồ khen ngợi. Chỉ là, nhảy được một lúc liền biến chất. Trừ tôi ra, ở đây có tổng cộng mười bảy người đàn ông, ba vũ cơ ở trung tâm, mười bảy người còn lại vừa nhảy, vừa uốn éo thân thể như thể rắn nước nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ mười bảy người đàn ông kia! Hành động này làm tôi ngơ ngẩn trong giây lát, nụ cười trên môi trở nên cứng đờ, trong đầu là hồi chuông cảnh báo mãnh liệt! Một vũ cơ dừng lại trước bàn thấp trước mặt Liệt Minh Dã. Liệt Minh Dã lập tức thu lại nụ cười trên môi, có vẻ hơi không vui, nhưng lại không nói gì. Vũ cơ càng nhảy múa càng to gan, dám đưa bàn tay trắng nõn ra ôm cổ Liệt Minh Dã. Thấy thế, tôi nhanh chóng siết chặt hai tay thành đấm, cặp mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô ta. Không chỉ có cô ta ôm Liệt Minh Dã, mười sáu người còn lại cũng ôm cổ những người đàn ông khác, như thể đã bàn bạc với nhau từ trước vậy. Nụ cười trên khóe miệng Liệt Minh Dã đã biến mất không còn dấu vết, tay cầm ly rượu nắm chặt hơn. Có thể thấy rằng cậu ấy không hề thích sự tiếp xúc như vậy, nhưng vì sợ sẽ phá vỡ bầy không khí vui vẻ nên không đẩy cô vũ cơ kia ra. Tôi cắn chặt răng chịu đựng. Hiếm khi có không khí vui vẻ như vậy nên tôi nhịn, nếu bộc phát như thể tôi là một cô gái bụng dạ hẹp hòi trước mặt mọi người sẽ khiến cho Liệt Minh Dã mất mặt. Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn rồi, nhưng cô vũ cơ kia lại càn rỡ giạng chân ngồi lên đùi Liệt Minh Dã, đôi tay trắng nõn vòng qua cổ cậu ấy, cái eo mềm uốn éo chuyển động, cái mông từng chút từng chút một ma sát. . . . . . của cậu ấy. Hành động táo bạo này khiến khí huyết của tôi xộc thẳng lên tận ót. Tôi không thể tiếp tục nhịn được nữa, liền cầm ly rượu lên hắt về phía vũ cơ! Cùng lúc tôi hắt rượu đi, Liệt Minh Dã cũng đẩy cô ta ra, không chút che dấu vẻ mặt tức giận và chán ghét. "Á!" Vũ cơ kêu lên, thân thể chao đảo đụng phải bàn thấp, phát ra tiếng "Bốp" lớn. Không khí mập mờ trong điện nhất thời bị gián đoạn, sự vui vẻ ngừng lại, nhảy múa cũng ngừng lại, thậm chí có mấy vũ cơ đang giạng chân định ngồi lên đùi mấy người đàn ông kia cũng không biết phải làm sao. Liệt Minh Dã mở miệng muốn nói gì đó, sau lại nuốt lời muốn nói vào trong, cuống quít nhìn tôi. Tôi không nhìn cậu ấy, mà cúi đầu dùng sức nện mạnh ly rượu xuống bàn, trong ngực tràn ngập tức giận, khó chịu chết đi được! Trong điện duy trì yên lặng một khoảng thời gian ngắn, sau đó Y Tư Tạp cười lớn, ôm vũ cơ trong ngực đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc kia, cười tà hỏi, "Vũ cơ nhảy rất đẹp, vị tướng đã chết của nước Ô cũng thích kiểu vũ điệu như vậy à?" "Bẩm, bẩm thái tử Điện hạ, đúng, đúng, đúng là vị quan gia kia rất thích, nên chúng thần mới, mới. . . . . . Xin thái tử điện hạ tha mạng!" Khuôn mặt xinh đẹp của vũ cơ trở nên trắng bệch, lời nói run rẩy, dứt lời liền quỳ gối dập đầu. "Ai…" Y Tư Tạp ôm hông cô ta, lắc lắc ngón trỏ, không trừng phạt mà ngược lại, nói, "Hai chữ ‘tha mạng’ quá nặng nề, không thích không thích, bỏ kiểu múa cận thân thoát y này đi, đổi kiểu khác." Anh ta nói xong liền nhéo mũi cô ta, thả lỏng cánh tay, "Tiếp tục đi, bản thái tử chưa tận hứng." Vũ cơ giật mình, sau khi hết giật mình liền vội quỳ xuống khấu đầu, "Tạ ơn thái tử điện hạ!" Cô ta nhanh chóng rời về giữa điện, các vũ cơ khác cũng trở về vị trí. Vũ cơ quyến rũ Liệt Minh Dã bị tôi hắt rượu, bị ướt nửa ngực, lúng túng vòng cánh tay che chắn trước ngực. "Ngươi không cần nhảy nữa, lui xuống thay một bộ quần áo thường đi." Y Tư Tạp xua tay với cô ta, vũ cơ kia cảm kích, khấu đầu rồi lui xuống. Âm nhạc lại nổi lên, vũ điệu lại bắt đầu, không khí ngột ngạt trong điện rất nhanh liền biến mất, tiếng nói tiếng cười vẫn như cũ. Nhưng trong lòng tôi lại bắt đầu hoảng sợ, chỉ vì tôi đã xem nhẹ sự lột xác của Liệt Minh Dã sau khi trưởng thành. Cậu ấy anh tuấn, xuất sắc, tuổi còn nhỏ mà đã tài năng ngời ngời, còn tôi đã là phụ nữ hai mươi chín tuổi rồi, khi bên cạnh cậu ấy xuất hiện vài người khác phái, khi tôi ‘hoa tàn ít bướm’ liệu tôi có thể chia sẻ tình yêu của cậu ấy với một cô gái khác không? Điệu múa thoát y kia khiến trái tim tôi thít lại! Sau yến tiệc, Liệt Minh Dã đuổi theo tôi, giữ chặt hai vai tôi, xoay tôi lại đối diện với cậu ấy. Cậu ấy vội vàng nói, "Nàng đừng tức giận, trong lòng ta chỉ có nàng! Ta đối với vũ cơ. . . . . ." Cậu ấy vừa nói đến đây, liền bị tôi lắc đầu ngắt lời, "Em không trách chàng, chỉ là vấn đề của em thôi. . . . . ." Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, một lát sau dò hỏi, "Nàng. . . . . . đang sợ hãi điều gì vậy?" Cậu ấy nói không sai, tôi đang lo sợ, sợ mình sẽ thật trở thành những cô gái thời cổ đại, chấp nhận chung chồng cùng với người khác! Tôi quay đầu đi, im lặng không nói. "Nói đi, nói cho ta biết trong lòng nàng đang nghĩ gì!" Tôi buồn bực không lên tiếng, cậu ấy gấp gáp lay tôi. "Chàng. . . . . ." Tôi nói được một chữ rồi dừng lại. Tôi biết mình lại bắt đầu lo được lo mất rồi. "Mau nói đi!" Cậu ấy giậm chân. "Nếu có một ngày chàng gặp được một cô gái tốt hơn, thì chàng sẽ nạp cô ta làm thiếp à?" Tôi cắn răng, quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt sốt ruột của cậu ấy, nói ra băn khoăn để ý trong lòng. Nghe vậy, đầu tiên là cậu ấy sững sờ, sững sờ xong lại đột nhiên ngửa đầu cười lớn tiếng. Cậu ấy ôm tôi vào trong ngực vuốt ve sống lưng tôi, vừa cười vừa nói "Nàng đang nghĩ linh tinh cái gì thế, ta đã làm nàng sợ cái gì vậy, ha ha!!!" "Đừng cười nữa, mau trả lời em đi!" Tôi tránh khỏi ngực cậu ấy, nhíu chặt hai hàng lông mày. Cậu ấy thôi không cười nữa, điều chỉnh vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc nói, "Nàng hãy nghe cho kỹ đây, nếu ta đã nhận đinh nàng cả đời này thì dù trong tương lai có xuất hiện một người đẹp hơn nàng, tốt hơn nàng ta cũng sẽ không động lòng. Nương tử có một là đủ rồi, không phải có nhiều thê thiếp là được hưởng phúc, đó là phiền toái! Ta không hy vọng mình sẽ bị ‘sứt đầu mẻ trán’ vì sự tranh giành của đám phụ nữ!" Tôi há miệng, nhưng không thể thốt lên nổi một chữ. Đàn ông cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, người giống như cậu ấy thật đúng là. . . . . . "Giày xỏ chân vào mới thấy thoải mái, hài quả thật rất đẹp, rất hấp dẫn, nhưng đi vào chắc chắn sẽ đau chân. Ta nói như vậy, nàng đã hiểu rồi chứ?" Tôi há hốc miệng, khó có thể tin được cậu ấy cũng có thể lấy ví dụ sinh động như vậy. "Ta nói lại một lần nữa, ta cần nàng, cần suốt cả cuộc đời này. Nàng đừng hoài nghi tình cảm của ta đối với nàng, càng không nên suy nghĩ lung tung!" Cậu ấy dùng lực siết chặt eo tôi, tỏ vẻ cảnh cáo. Hốc mắt tôi ươn ướt, đôi môi khẽ run, dùng sức "Vâng" một tiếng, ôm chặt lấy cổ cậu ấy. Tình yêu của chúng tôi đã ăn sâu bén rễ từ trong sinh ly tử biệt, đây cũng là lợi thế mạnh nhất! Tôi thật sự quá ngu ngốc, rõ ràng trong sóng gió đã kiên định tình cảm rồi vậy mà còn đi ngờ vực vô căn cứ, đúng là ngốc hết chỗ nói! "Có những lúc ta thật sự muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong là cái gì. Nếu nàng mà còn hay lo lắng lung tung như vậy nữa thì đừng trách ta sẽ tức giận đó." Cậu ấy gặm cắn vành tai tôi, giọng nói vừa có vẻ buồn buồn, vừa uất ức. "Thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa!" "Hừ!" Tôi áy náy hôn môi cậu ấy, hôn rồi lại hôn. Đúng, vĩnh viễn sẽ không hiểu lầm nữa! Cậu ấy khác biệt hoàn toàn với những tên đàn ông hay trêu hoa ghẹo nguyệt khác. Đã yêu cậu ấy thì phải tin tưởng cậu ấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]