Buổi chiều, tôi ngồi ở bên bàn may quần áo mùa đông cho Tiểu Thương Sí. Khóe miệng tôi khẽ cong lên cười. Tôi đã từng hỏi ý kiến Liệt Minh Dã, cậu ta không cự tuyệt cũng không đồng ý, tôi đơn giản coi như cậu ta ngầm đồng ý.
Mấy ngày qua ngoại trừ hầu hạ cậu ta và dùng bữa, tôi đều nhốt mình trong phòng vội vàng may quần áo. Ở tương lai tôi đã may rất nhiều quần áo cho người khác, còn lúc này tôi đang tự tay may cho con trai, tâm trạng hoàn toàn bất đồng. Trong lòng ngọt ngào như được bôi mật đường vậy!
Tôi vừa may, trong đầu vừa hiện ra bộ dáng đáng yêu nghịch ngợm của Tiểu Thương Sí, không kìm chế được tình cảm của người làm mẹ tôi cười ra tiếng. Tính tình thằng bé tốt hơn Liệt Minh Dã nhiều, không cuồng bạo giống Liệt Minh Dã, lại càng không dở dở ương ương giống tôi.
Đang cười, cửa phòng bị gõ vang, tôi tạm dừng may ngẩng đầu, đáp, “Vào đi.”
Cửa mở, nha đầu đưa một người tới. Người này làm nụ cười của tôi tắt ngúm!
“Nô tài ra mắt Lăng cô nương.” Lai Hỉ tay cầm phất trần đặt trước ngực, khom người thỉnh an, khuôn mặt mỉm cười lại có vẻ gượng ép.
Tôi cố gắng cười gượng, mặc dù cười nhưng trong lòng lại như chìm xuống đáy cốc. Ông ta là thái giám bên cạnh Trang phi, lần này đến sợ là. . . . . .
Nha đầu lui ra, Lai Hỉ bước lên một bước khẽ nói với tôi, “Nương nương mất con bệnh nặng, bên cạnh thiếu người tri tâm, nô tài đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-muoi-bon-tuoi/1610033/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.