"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!" Vào nhà nhìn thấy Hoàng Đế ngồi trên long sàng, lập tức hành lễ.
"Đứng lên đi, trời lạnh thế này, sao ngươi lại chạy đến đây?" Ngày nghỉ bình thường không phải Thái tử điện hạ chỉ ở Đông cung sao? Hoặc là đi bái phỏng thái phó, hôm nay sao lại có thời gian tới Điện Phụng Thiên?
"Nhi thần đến để tặng đồ cho phụ hoàng!" Sau khi đứng dậy liền nâng mặt lên, trên mặt mang theo nụ cười vừa đúng, trong mắt cũng lộ ra sự kính yêu, đây là vẻ mặt phụ hoàng thích nhất, vậy hắn liền bày ra cho ông xem.
"Ồ? Thứ gì lại đáng giá ngươi tự mình đến một chuyến?" Quả nhiên, gợi lên lòng hiếu kỳ của Hoàng Đế.
"Xem, phụ hoàng, đây là ngày hôm qua lúc nhi thần đi tới phủ thái phó, lúc đi ngang chợ, nhìn thấy, nhìn thấy món này, liền nhớ tới phụ hoàng, cho nên nhi thần liền mua, đưa cho phụ hoàng." Nhận lấy đồ trên tay nội thị, nội thị liền lấy xuống tấm vải che bên trên, lộ ra món đồ bên trong.
"Đây là đưa cho trẫm?" Hoàng Đế tò mò nhìn đồ trong khay, hỏi Thái tử điện hạ.
"Vâng, phụ hoàng đừng chê cười nhi thần suy nghĩ chuyện nhỏ nhặt!" Tự nhiên cầm đồ vật lên, ngồi xổm xuống gần đầu gối Hoàng Đế, cột vật nhỏ lên đầu gối, điều chỉnh thử góc độ cùng độ dài dây cột: "Mỗi năm khi mùa đông đến, đầu gối phụ hoàng liền không thoải mái, nhưng vào cuối năm các loại tế điện đều yêu cầu phụ hoàng tự mình thực hiện, quỳ lạy không ít, đặc biệt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-manh-me-phu-lang-ngoan-ngoan/1316108/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.