Chương trước
Chương sau
Mấy ngày trôi qua, Mạc Thiên Hàm thừa dịp trong nhà có thời gian rảnh rỗi liền chạy ra sau nhà xem chuồng thỏ nhà mình, trong nhà người đến người đi, hắn sợ sẽ dọa tới mấy con thỏ mẹ đang có chửa.
Xem xong liền phát hiện trong chuồng số lượng thỏ tăng nhanh vùn vụt, nguyên nhân thì không chỉ do hắn chọn thỏ hoang khỏe mạnh làm thỏ giống, còn có hoàn cảnh cùng thức ăn ở nơi này đều là thuần thiên nhiên không ô nhiễm, hắn và Thu Nghiên cẩn thận chăm sóc đến nay đã có 40 con thỏ có thể xuất chuồng.
Nhưng nguồn tiêu thụ của đám thỏ này lại là một vấn đề khó khăn, không có cách nào, chỉ có thể tự mình đi tìm, nếu chỉ là giết thỏ để bán da thì cũng kiếm lời không ít, nhưng Mạc Thiên Hàm vẫn giữ lại tác phong làm việc của kiếp trước, đem một vật phẩm kinh doanh đến giá trị lớn nhất mà nó có thể đạt được, cho nên hắn làm một bản kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, nhưng sau khi viết xong mới bừng tỉnh, tuy rằng bản thân có chút tiền trinh, nhưng không thể chống đỡ nổi kế hoạch khổng lồ như vậy.
Nhưng hắn không có tiền không quan trọng, người khác có tiền a! Đặc biệt người đó còn mở tiền trang! Ừm, liền đi hỏi một chút, có thể cho vay hay không?
Điền Kim Tùng đang ngồi một mình trong thư phòng, trên tay còn cầm một tờ giấy, nội dung trên giấy làm hắn vô cùng phiền lòng, thở dài, xoa xoa thái dương, đem giấy đốt sạch sẽ.
Có người đi vào bẩm báo: "Lão gia, Mạc gia tới."
Điền Kim Tùng nâng mắt, lập tức đứng dậy đi ra ngoài sảnh, Mạc Thiên Hàm đang ngồi ngay ngắn ở đó uống trà.
"Mạc gia."
"Ông chủ Điền."
Sau khi Điền Kim Tùng ngồi xuống, Mạc Thiên Hàm liền cất lời trước: "Hôm nay đến là để nói lời cám ơn, chuyện kia cám ơn ông chủ Điền ra tay hỗ trợ, hiện giờ đã giải quyết xong một cọc tâm sự, chẳng sợ ta lại ra ngoài săn thú, cũng không cần lo lắng sẽ có người đến trong nhà quấy rối."
"Mạc gia khách khí, nếu bản thân người kia không có lòng tham, ý tưởng của chúng ta có tốt đến đâu cũng không có chỗ dùng a!" Điền Kim Tùng đối với việc Mạc Thiên Hàm có thể đưa ra biện pháp như vậy là vô cùng bội phục.
"Mạc mỗ mang theo chút món ăn hoang dã từ trong núi, xem như là lễ cám ơn, cho ông chủ Điền nếm chút đồ ăn mới mẻ, hy vọng ngài đừng ghét bỏ!"
"Khách khí khách khí, tay nghề của Mạc gia, tại hạ đã nghe danh từ lâu a!" Điền Kim Tùng nghe Mạc Thiên Hàm nói mang theo thứ tốt tới, hơi giật mình cũng thật vui vẻ, chút khói mù trên mặt cũng xua tan.
Hắn không phải chỉ là một ông chủ tiền trang bình thường, tự nhiên biết chi tiết của vị Mạc gia này, Mạc Thiên Hàm lại không hề bởi vì vậy mà đắn đo thân phận còn đối đãi hắn mấy phần lễ ngộ, phải biết rằng dù triều đình không kỳ thị thương nhân, nhưng từ xưa là sĩ nông công thương binh, kẻ sĩ thứ nhất nông dân thứ hai thợ thủ công thứ ba thương nhân thứ tư binh lính thứ năm, cách sắp xếp này làm cho các thương nhân luôn cảm thấy kém một bậc, còn có một số người cũng không muốn kết bạn với thương nhân.
"Không phải là nghe từ chỗ tiểu đệ của ta chứ? Lúc tiểu tử kia đi, phu lang của ta chính là dọn không nửa cái nhà kho a!" Mạc Thiên Hàm vừa nghe liền biết Điền Kim Tùng nghe được từ đâu.
"A? Thật sự? Ha ha! Lúc ấy ta chỉ là nghe nói.."
Hai người nhân đề tài này nói rất nhiều, dần dần, Điền Kim Tùng cảm thấy Mạc Thiên Hàm người này rất thú vị, bởi vì bọn họ nói về mỹ thực cùng món ngon đặc sắc ở các nơi, Điền Kim Tùng vào nam ra bắc nhiều năm, tự nhận gặp qua món ngon không ít, nhưng Mạc Thiên Hàm thuận miệng nói ra vài món ăn thì hắn lại chưa từng nghe thấy, huống chi tên những món ăn đó vừa văn nhã lại có ngụ ý tốt đẹp, còn có những chuyện xưa thú vị đi kèm nói về lai lịch cùng đặc điểm của món ăn, làm cho hắn có cảm giác chỉ cần ăn được một ngụm, kiếp này đã đủ.
Giữa trưa Điền Kim Tùng mở tiệc chiêu đãi Mạc Thiên Hàm, thức ăn trên bàn có những món do Mạc Thiên Hàm mang đến, cũng có vài món do đầu bếp của Điền Kim Tùng chuẩn bị.
Điền Kim Tùng thích rượu ngon, liền từ bộ sưu tập rượu mở một đàn Tái Tuyết Phi, rượu này là một loại rượu mạnh tương đối cay nồng, hắn biết Mạc Thiên Hàm đã từng ở trong quân đội Tây Bắc, loại rượu này khẳng định thích hợp!
Mạc Thiên Hàm đúng là rất thích rượu này, nhưng không phải là nguyên nhân mà Điền Kim Tùng suy nghĩ, mà là từ lúc hắn đến nơi đây mới là lần đầu tiên uống được loại rượu có độ cồn gần bằng với rượu trắng độ thấp ở kiếp trước, thật hoài niệm a!
"Aiz" Điền Kim Tùng thở dài, uống vào vài ngụm rượu, hắn cũng thả lỏng phần nào, trên mặt không còn vẻ tươi cười miễn cưỡng mà thêm vào chút mặt ủ mày chau.
"Ông chủ Điền gặp chuyện gì khó sao?" Mạc Thiên Hàm khó hiểu, ông chủ Điền này cũng coi như là người của đệ đệ, à thái tử điện hạ, thế nào còn có sự việc làm hắn phát sầu được sao?
"Các ngươi lui hết ra ngoài, giữ cửa đừng cho người ngoài vào quấy rầy hưng trí của ta!" Đem tất cả người hầu đuổi khỏi phòng, lúc này hắn mới nhìn thẳng Mạc Thiên Hàm: "Mạc gia, thực không dám giấu diếm, trong lòng ta giờ đang sầu đến hoảng." Hắn nâng chén uống một ngụm, sau đó nói tiếp: "Chủ thượng bây giờ ở kinh thành chính là bước bước khó khăn, ta dù có tâm muốn hỗ trợ nhưng tiếc thay chỉ là hữu tâm vô lực, ngoại trừ có thể giúp người một chút chuyện tiền bạc, nhưng ngoài ra thì một chút cũng không thể xen vào! Hoàn toàn dựa vào chủ thượng một mình gắng gượng, cái loại tâm tình này thực sự rất khó chịu!"
"Thế cục trong kinh của hắn không lạc quan sao?" Mạc Thiên Hàm đanh mặt, không khỏi truy hỏi một câu.
"Mạc gia ngài không biết, chủ thượng không có được sự ủng hộ bên họ ngoại, mặc dù có danh phận chính thống nhưng vị kia tọa trấn Tây cung cũng không phải người đơn giản, người con thiếp thất kia đã trực tiếp tự tạo một con đường cho mình, lúc chủ thượng còn nhỏ tuổi đã ra tay chiếm tiên cơ, hiện tại ở kinh thành chia ra làm bốn thế lực: Người của chủ thượng, người của hoàng tử con thiếp thất, người của kim thượng và người của Thái Sư." Đại khái cũng có chút hơi men nên Điền Kim Tùng mới thẳng thắn phân tích cho Mạc Thiên Hàm một chút về thế lực quân thần hiện tại cùng tình cảnh bây giờ của Thái tử điện hạ.
"Người của Thái Sư?" Người này lần đầu Mạc Thiên Hàm nghe nhắc đến, hắn biết chủ thượng trong miệng Điền Kim Tùng chính là Thái tử điện hạ, hoàng tử con thiếp thất là Tam hoàng tử, kim thượng thì là hoàng đế hiện tại, thế nhưng Thái Sư này là người phương nào?
"Thái sư, hay cũng có thể gọi là lão thái sư, lão vốn là thư đồng của gia gia kim thượng – Trữ Tấn đế, đã từng chịu trách nhiệm dạy dỗ tiên hoàng, được phong làm thái sư, sau này kim thượng cũng do một tay lão chỉ dạy, gia phong thành đế sư, lúc chủ thượng còn nhỏ tuổi cũng từng được lão dạy một thời gian, chỉ là năm năm trước phu lang của lão qua đời, lão thái sư thương tâm quá độ liền tuyên bố buông bỏ triều đình, thoái ẩn về vườn, mỗi ngày đều ở trong phủ thái sư không ra ngoài nửa bước, lấy việc giáo dục ca nhi duy nhất mà phu lang sinh cho lão làm nhiệm vụ của mình.
" Đừng tưởng lão thoái ẩn như vậy là xa rời triều chính, lão vốn là nguyên lão tam triều lại thêm hai đời đế sư, ngày sau chủ thượng đăng cơ chính là tứ triều nguyên lão ba đời đế sư rồi, cho nên những người ở đó đều hết sức kính trọng lão, từ đó phe phái của Thái Sư cũng hình thành như thế. "
" Bọn họ giữ thế trung lập ai cũng không giúp, ngay cả kim thượng cũng vô pháp làm gì được họ, người con thứ xuất kia tuy rằng coi như có chút thủ đoạn nhưng cũng không dám lấn tới, chủ thượng tuy có toan tính mượn hơi bất quá không thể cưỡng cầu, chỉ có thể kính nhi viễn chi mà thôi. "
" Cứ như vậy, thế lực của chủ thượng gần như không có biến hóa gì nhiều, mà đám người của vị hoàng tử kia lại có thể ổn tọa Tây cung, chủ thượng dần dần rồi cũng trưởng thành, nếu như không có thế lực riêng trong tay, một khi bị đám người kia nắm được cơ hội, này.. "Nói đến đây Điền Kim Tùng chợt ngừng bặt không lên tiếng, chỉ im lặng uống từng hớp từng hớp rượu lớn.
Mạc Thiên Hàm trầm mặc trong chốc lát, trong lòng nghĩ rất nhiều thứ, kiếp trước kiếp này, mọi chuyện cứ như đèn kéo quân luân phiên hiện lên trong đầu hắn, bàn tay khẽ siết lại thả, sau cùng hắn ngửa cổ uống một bát rượu lớn:" Bây giờ còn chưa phải lúc, muốn phát triển thế lực nhất định phải nắm chắc được thế cục, hắn có danh phận chính thức, ít nhất trong mấy năm tới sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn, hiện tại cần nhất chính là ngầm tăng cường thực lực, ít nhất phải làm cho người ngoài không nhìn rõ được mới tốt. "
" Suy nghĩ trái lại thực giống nhau, chỉ là chúng ta cũng đã tận lực, chỉ sợ Mạc gia chê cười. "Điền Kim Tùng vỗ vỗ ngực:" Điền gia này, bao gồm cả bản thân ta, vì tương lai của chủ thượng đều tùy thời sẵn sàng hy sinh! "
" Ân! "Nâng chén uống cạn rượu, Mạc Thiên Hàm giương mắt, đáy mắt trong suốt hàm chứa vài tia ánh sáng lạnh:" Chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp, hai ngày nữa lại cùng ngươi thương lượng, ân, trước đừng nói cho bất luận kẻ nào! "
" Ách, hảo, tại hạ nghe theo Mạc gia! "Điền Kim Tùng bị khí thế đột nhiên xuất hiện của Mạc Thiên Hàm làm cho kinh sợ, hơi rượu cũng bay mất phân nửa, vốn là mượn rượu giả say thử lòng Mạc Thiên Hàm, cuối cùng kết quả thu được lại ngoài dự liệu của hắn, cũng không tiếp tục giả vờ nữa, thân thể vô thức thẳng đứng hùng hồn đáp lời Mạc Thiên Hàm.
Mạc Thiên Hàm không khách khí, ăn no xong liền cáo từ trở về, Điền Kim Tùng nhìn bóng lưng hắn rời đi, giậm chân, quay người vào thư phòng viết một phong thư thật dài, viết xong nhìn hồi lâu, sau cùng lại cắn răng đem tất cả đốt sạch, vô lực ngồi trên ghế nhìn trần nhà mà đờ người.
Mạc Thiên Hàm sau khi trở về cũng không để lộ suy nghĩ trên nét mặt, vẫn như cũ cùng Thu Nghiên bình đạm qua ngày, chỉ là suốt ba ngày hắn không lên núi săn bắn mà vùi mình trong thư phòng viết rất nhiều thứ, Thu Nghiên tuy rằng không hiểu tướng công nhà mình đang viết gì nhưng y cũng cảm giác được giống như hắn đang làm ra một quyết định rất trọng đại, mà trong lúc quan trọng này y không giúp được gì, chỉ có thể tận lực không quấy rầy đến hắn.
Buổi tối hai người nằm trên giường, Mạc Thiên Hàm theo thói quen đưa tay ôm Thu Nghiên, dù mùa hè nóng bức hắn cũng nhất quyết nắm tay Thu Nghiên đi ngủ, hiện tại đã là mùa thu, gió ban đêm còn mang theo hơi lạnh, cho dù hai người ôm nhau nằm một chỗ cũng sẽ không sợ nóng.
Thu Nghiên ngoan ngoãn nằm trong lòng Mạc Thiên Hàm, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, một tay Mạc Thiên Hàm nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Thu Nghiên, đây là thói quen hắn mới dưỡng thành từ khi tới nơi này, mỗi lần hắn mải mê suy nghĩ một chuyện gì đó sẽ luôn vô thức vỗ nhẹ nhàng lên lưng Thu Nghiên.
" Tướng công, có phải ngươi có tâm sự gì hay không? Có thể nói cho Nghiên Nhi không? "Thu Nghiên ôn nhu hỏi hắn.
" Ừm. "Mạc Thiên Hàm suy nghĩ một lúc" Đúng là có chuyện, bất quá Nghiên Nhi cũng không cần biết hết, chỉ là tướng công muốn hỏi Nghiên Nhi, nếu tướng công vì tương lai của chúng ta, thậm chí đến tử tôn của chúng ta sẽ được sống an ổn, mà đi làm một chuyện tương đối tốn thời gian, phu lang sẽ ủng hộ tướng công sao? "
" Có nguy hiểm không? "
" Có, bất quá nguy hiểm không nhiều, tướng công nắm chắc có thể thành công! "
" Vậy có thể mang theo Nghiên Nhi cùng đi không? "
" Đương nhiên! "Hắn hơi cúi xuống hôn hôn gương mặt nhỏ nhắn của người trong lòng:" Tướng công còn cần phu lang ở bên cạnh cấp tướng công dũng khí a! "
" Vậy thì đi đi, Nghiên Nhi tin tưởng tướng công của mình! Chỉ cần tướng công nhớ kỹ, vô luận ngươi đi đâu làm gì, trước khi làm nghĩ đến Nghiên Nhi, như vậy Nghiên Nhi liền thỏa mãn rồi. "Cúi đầu gối lên ngực tướng công:" Nghiên Nhi còn nhớ rõ đêm tân hôn, tướng công từng nói sau này chúng ta chính là thân nhân, là người thân. "
" Đúng vậy a, là người thân! "
Nằm ở trên giường, con ngươi Mạc Thiên Hàm trong đêm tối khẽ lóe sáng, y là thân nhân của hắn, tên tiểu tử ngốc hồ hồ gọi hắn hai chữ" ca ca"cũng là thân nhân của hắn! Huống chi, hắn còn chưa quên mình là như thế nào lại tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.