Xe ngựa là do Mạc Thiên Hàm tự tay chế tạo, đông ấm hè mát, Thu Nghiên là ca tử được an bài ngồi trong xe, thông gió, thông khí lại râm mát, Mạc Thiên Hàm ngồi bên ngoài đánh xe, lão thôn trưởng cùng nha dịch thì ngồi hai bên càng xe. Lão thôn trưởng đã thấy xe ngựa của Mạc Thiên Hàm, cho nên không quá mức tò mò, nhưng nha dịch là lần đầu tiên thấy xe ngựa đặc biệt như vậy, dù ngồi trên càng xe cũng không cảm thấy nhiều xóc nảy, liền tò mò hỏi ra miệng, Mạc Thiên Hàm cũng không phải là người thích giấu diếm, nói cho hắn rất nhiều chuyện về xe ngựa, lão thôn trưởng nghe cũng cảm thấy hứng thú, ba hán tử ở trên xe ngựa trò chuyện một đường. Kỳ thật Mạc Thiên Hàm biết Thu Nghiên rất lo lắng sợ hãi, nhưng trước mặt người ngoài hắn không thể ôm y vào lòng an ủi, nếu làm vậy Thu Nghiên nhất định sẽ giận hắn! Cho nên hắn nói chuyện huyên thuyên với nha dịch, nói về xe ngựa với lão thôn trưởng, làm cho Thu Nghiên nhìn thấy thái độ của bọn họ là hòa ái, để y không cần quá mức lo lắng. Thu Nghiên thật đúng là bởi vì thanh âm trò chuyện liên tục ở bên ngoài mà bớt lo lắng hẳn đi, đặc biệt ngẫu nhiên còn nghe được tiếng cười to của lão thôn trưởng cùng lời trêu ghẹo của nha dịch kia. "Ai nha, kỳ thật a, hôm qua ta đã tới một lần, nhưng không tìm được nhà của các ngươi, ta liền đi về, hôm nay liền dậy thật sớm, để lão thôn trưởng dẫn tới nhà các ngươi, ta nói, nhà các ngươi thật đủ hẻo lánh a!" "Đó là, trong rừng trúc đủ mát mẻ a, trời nóng thế này, không né vào đó thì còn đi đâu? Ha ha, nhìn nhà của lão thôn trưởng đi, ở ngay đầu thôn, kiếm chỗ râm mát cũng không có." "A phi, Mạc tiểu tử ngươi giỏi lắm, hôm nào lão nhân cũng dọn vào trong rừng trúc, chúng ta làm hàng xóm thế nào?" "Không dám không dám, tới mùa đông làm cho ngài cùng lão ca tử bị lạnh, ta nhất định sẽ bị hai tiểu hán tử nhà ngài đánh một trận! Hai vị kia của ngài đều là người hiếu thuận!" Mạc Thiên Hàm nói hai đứa con của mình hiếu thuận, lão thôn trưởng vô cùng vui vẻ, nha dịch cũng khen thêm mấy câu, dân chúng thời đại này vô cùng chú ý và coi trọng hiếu đạo, nếu không thì Mạc Thiên Hàm đã sớm đánh tới cửa nhà Thu Thủy đòi công bằng cho phu lang, nhưng ahihi là trưởng bối, cho nên Mạc Thiên Hàm chỉ có thể gài bẫy, làm cho bọn họ tự chui đầu vô lưới. Tới cửa huyện nha, lão thôn trưởng được nha dịch đỡ xuống, Mạc Thiên Hàm liền đỡ Thu Nghiên xuống xe ngựa, chân Thu Nghiên không khỏe, mỗi lần lên xuống xe ngựa, Mạc Thiên Hàm đều vô cùng cẩn thận. Thu Nghiên xuống xe ngựa ngẩng đầu nhìn lên, a! Sao nhiều người như vậy? Ngay cả thôn trưởng trước kia cũng có mặt, thấy y tới, thế nhưng chạy lại chào hỏi: "Nghiên ca tử, thúc thúc của ngươi, aizz, phải làm thế nào thì cứ làm như vậy, Mạc tiểu tử, đừng nuông chiều cả nhà bọn họ, lần này quả thực vô cùng quá đáng!" Thôn trưởng cũng nổi giận, Thôn Thượng Thủy của bọn họ bao nhiêu năm đều không có ghi chép phạm tội, lần này đột nhiên liền có người bị Huyện lão gia bắt lại, cả thôn đều sắp lật, đều hận không thể chưa từng quen biết cả nhà Thu Thủy. "Thôn trưởng, yên tâm, tiểu tử hiểu rõ, nói thế nào cũng là họ hàng, nếu bọn họ không quá phận, chúng ta sẽ không truy cứu." Mạc Thiên Hàm bày ra vẻ vô cùng dễ nói chuyện, kỳ thật trong lòng đã sớm kế hoạch xong, hừ hừ, không truy cứu, với sai lầm của bọn họ, liền đủ cả nhà bọn họ gánh vác! Lão thôn trưởng cùng thôn trưởng thôn Thượng Thủy không phải người liên quan đến vụ án, không thể vào công đường, chỉ có thể ở bên ngoài hàng rào ở cửa nha môn nhìn vào công đường, không thể đi vào trong cùng hai phu phu Mạc Thiên Hàm. Cho nên chỉ có Mạc Thiên Hàm liên qua đến vụ án đỡ phu lang Thu Nghiên vào công đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]