Thu Nghiên ngoan ngoãn nằm trong chăn, được đút ăn, mặt mũi đỏ rực. Ăn xong một chén cháo, Mạc Thiên Hàm không đút thêm cho Thu Nghiên nữa, để chén qua một bên, lại bưng tới một chén thuốc, để cho Thu Nghiên uống hết, đây là thuốc hạ sốt, bốc ở chỗ Lý đại phu, quả nhiên sau đêm qua Thu Nghiên liền hơi nóng lên, hắn liền vội vàng đút thuốc, uống thuốc xong, liền rót thêm một chén nước mật ong, mới đè người nằm xuống giường: "Ăn đỡ như vậy, đợi ngươi nghỉ ngơi tốt rồi ăn nữa." "Dạ." Tùy ý tướng công đem mình ôm vào ngực, chờ đến lúc da thịt tiếp xúc, mới phát hiện cả hai thế nhưng đều không mặc gì. ".. Tướng công.. Quần áo.. Không có mặc." Ậm ừ mở miệng, nhỏ giọng nói với Mạc Thiên Hàm. "Ừ, sau này tận lực đều không mặc." Mạc Thiên Hàm khá thích cách nghỉ ngơi này, hắc hắc, có thể tùy thời sờ tới phần lưng trơn trượt cùng phần mông non mịn của Thu Nghiên. A? Thu Nghiên lại có cảm giác như bị sét đánh, tướng công luôn luôn ôn hòa lễ phép của y, sao lại biến thành một sắc lang rồi? Hai người ở lại chỗ suối nước nóng bốn ngày, trong lúc này Mạc Thiên Hàm đầy đủ phát huy thiên phú 24 hiếu của tướng công, từ đút cơm, lau người đến đi xí, tắm rửa, đều bao trọn gói. Thu Nghiên ngay cả cơ hội xuống đất cũng không có, suốt hành trình đều do Mạc Thiên Hàm ôm y mà thực hiện, làm cho y xấu hổ đến mức không biết phải nói gì với tướng công mới tốt. Nhưng là, cảm giác được người trân trọng, thật sự rất tốt đẹp. Về đến nhà, đã là chạng vạng ngày thứ năm, vẫn là Mạc Thiên Hàm ôm Thu Nghiên đi về, hắn bởi vì hàng năm lên núi, đã thói quen, dưới lòng bàn chân đều có một tầng vết chai dày, nhưng Thu Nghiên thì khác, y được Mạc Thiên Hàm nuôi non mềm, chân cũng trắng nõn hơn Mạc Thiên Hàm, đương nhiên Mạc Thiên Hàm không có khả năng để Thu Nghiên tự đi, đường núi gập ghềnh, đừng có mà cấn đến phu lang của hắn. Mấy ngày kế tiếp, Mạc Thiên Hàm đều thành thật chăm sóc Thu Nghiên, lên núi săn thú, đi trong thành đổi tiền, thuận tiện bị Lý đại phu khó lắm mới tóm được hắn trêu ghẹo một hồi, nhưng Mạc Thiên Hàm há là kẻ dễ trêu? Lập tức liền đánh trả lại Lý đại phu. Lý đại phu: "Thế nào? Thuốc dùng tốt không?" Phối hợp nụ cười đáng khinh. Mạc Thiên Hàm: "Tạm được, không làm nát chiêu bài lang băm của ông." Phối hợp mặt không biểu tình. Lý đại phu: "Cái gì kêu lang băm? Lão phu là danh y!" Nghiến răng nghiến lợi. Mạc Thiên Hàm: "Vô danh y sư, tên gọi tắt" danh y ", ta hiểu." Tư thái thấu hiểu. Lý đại phu: "..." Tức đến râu đều cong lên. Mạc Thiên Hàm: "..." Mặt thì đơ nhưng trong lòng đắc ý, người hiện đại như ta chẳng nhẽ còn không đấu lại một ông lão đồ cổ như ông! Hừ hừ! Cuộc chiến đấu võ mồm giữa hai người, Mạc Thiên Hàm thắng! Mạc Thiên Hàm lại hỏi lão đầu những việc cần chú ý, Lý đại phu cũng cẩn thận dặn dò: "Thân thể phu lang nhà ngươi thật sự rất không tốt, cho nên dù hai người viên phòng, tiểu phu lang cũng rất khó có thai, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước." Im lặng chốc lát, nghĩ nghĩ: "Ừ, ta đã biết, nếu từ từ nuôi dưỡng, có khả năng có thai không?" "Đương nhiên, phu lang của ngươi chủ yếu là thân thể suy yếu, một khi thụ thai, cũng rất khó giữ thai, nhưng nếu nuôi dưỡng kỹ mới mang thai, sẽ đỡ hơn nhiều." Lão đầu không biết Mạc Thiên Hàm đã sớm lén nấu canh gà hầm sâm cho Thu Nghiên, cho nên nói rất rõ ràng, hy vọng Mạc tiểu tử đừng để ý khiến trong lòng có vướng mắc. "Tiểu tử đã biết, đừng nói cho phu lang của ta." Trước khi đi, Mạc Thiên Hàm dặn lại Lý đại phu, ngày thường lão đầu thích đối nghịch với Mạc Thiên Hàm, nhưng ở việc quan trọng vẫn rất có đúng mực, gật gật đầu, ông biết phải làm thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]