Bàn tiệc hôm nay đối với các thôn dân rất là phong phú, mười bàn lớn, mỗi bàn hai mươi người, năm món mặn năm món chay, món chính cũng nhiều, cơm tẻ chưng, bánh rán hành chiên, thôn trưởng còn đặc biệt giết một con heo lớn, uống rượu do Mạc Thiên Hàm mang đến cùng với rượu gạo do chính người trong thôn nấu. May mắn viện trước của từ đường đủ lớn, cũng đủ rộng, từ đường là loại cấu trúc hai sân, sân bên trong cũng bãi tiệc, không nhiều, chỉ có hai bàn, là chuyên môn bày cho các ca nhi ca tử. Nâng đầu heo lên bàn cúng, Mạc Thiên Hàm vô cùng thành kính bái lạy ngọn núi nhỏ được tạo từ vô số bài vị trong chính đường của từ đường. Thu Nghiên biết lát nữa đám hán tử như Mạc Thiên Hàm khẳng định sẽ thi uống rượu, nhân lúc không người chú ý liền lén cầm hai khối thịt chín cùng hai trái cây đưa cho Mạc Thiên Hàm: "Ăn trước lót bụng, để lát uống rượu." Nhìn Thu Nghiên giống như ăn trộm không ngừng nhìn đông nhìn tây còn liên tục nhét thức ăn vào miệng mình, Mạc Thiên Hàm thiếu chút nữa biến thành sói đói! Quá đáng yêu! "Nha!" Hô lên một tiếng, Thu Nghiên vốn là da mặt mỏng, lúc này trên mặt cũng mọc lên hai đóa mây đỏ. Y chỉ lo nhìn xem bốn phía có người hay không, lúc đem miếng thịt cuối cùng nhét vào trong miệng Mạc Thiên Hàm, không chú ý Mạc Thiên Hàm liền chơi xấu, một ngụm đem thịt cùng ngón tay của y đều ngậm lấy, đầu lưỡi ướt nhẹp còn liếm liếm ngón tay của Thu Nghiên. Ừm, thật thơm! "Ta, ta đi trong phòng!" Thu Nghiên xoay người chạy. Mạc Thiên Hàm sờ sờ cằm, aiz, nhịn nhịn đi, sang năm Thu Nghiên mới hai mươi tuổi, hơn nữa thân thể Thu Nghiên quá nhỏ gầy, luôn khiến hắn có cảm giác ức hiếp trẻ vị thành niên, vẫn là nên nuôi béo thêm chút nữa rồi tính. Bữa tiệc bắt đầu, Mạc Thiên Hàm bắt đầu đi kính rượu, ba bàn đầu tiên ngồi đều là các ông lão đức cao vọng trọng trong thôn, uống đều là rượu gạo, dặn dò Mạc Thiên Hàm cũng chỉ lặp lại vài câu, đều là ngày thường cố gắng sinh sống thật tốt, thân thế Thu Nghiên đáng thương, chăm sóc cho Thu Nghiên thật tốt, sớm ngày có oa nhi.. cho nên Mạc Thiên Hàm đều đồng ý, rượu gạo có độ thấp lại không cay nồng, cho nên Mạc Thiên Hàm uống nhẹ nhàng như uống nước sôi để nguội. Tới lượt những bàn sau, liền phải dùng bản lĩnh chân chính. "Đệ phu, tới, ca ca ta hôm nay vui vẻ, thấy Nghiên đệ đệ gả được tốt, thiệt tình cảm tạ ông trời!" Nói lại có chút nghẹn ngào: "Lúc trước cả nhà thúc thúc y đều ức hiếp y, chúng ta không có bản lĩnh, chỉ có thể lén giúp y làm việc, cũng đỡ y về nhà bị phạt, hiện tại y rốt cục hết khổ a!" Xong liền nâng chén rượu: "Cạn chén!" Một bàn người đều đứng dậy, cùng nhau nâng chén lớn uống cạn, Mạc Thiên Hàm từng nghe thôn trưởng nhắc tới, người ngồi bàn này, đều lớn hơn Thu Nghiên mấy tuổi, trước kia đều xem Thu Nghiên như đệ đệ mà chăm sóc, sau đó Thu Nghiên bị thúc thúc nô dịch, bé con nho nhỏ lại phải làm việc như người lớn, những đại ca ca này biết liền lén giúp Thu Nghiên làm, đỡ phải Thu Nghiên làm không xong, về nhà chẳng những không có cơm ăn, còn bị mắng nhiếc. "Tiểu đệ cũng kính các vị ca ca ba chén, cảm ơn các vị ca ca chăm sóc cho phu lang của ta!" Mạc Thiên Hàm cũng không ngần ngại, đổ ba chén lớn, cạn. Cách làm đàn ông như vậy, tự nhiên khiến cho các ca ca vô cùng thích, đều trầm trồ khen ngợi, trong lòng đều vui mừng Thu Nghiên gả cho chỗ tốt. Bàn tiếp theo cũng là như vậy, một chén mời các ca ca uống, lại kính ba chén rượu lớn. Lại đến bàn tiếp theo, liền có chút biến hóa vi diệu, bàn này ngồi, đều là tiểu tử trẻ tuổi, không mấy người hán tử, những người này đều vẻ mặt phức tạp nhìn Mạc Thiên Hàm, nhưng cũng đều lễ phép đứng dậy đối mặt với Mạc Thiên Hàm đang kính rượu: "Tại hạ Mạc Thiên Hàm, kính các ngươi mất đi tình yêu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]