Chương trước
Chương sau
Kéo Thu Nghiên ngồi vào một chỗ sạch sẽ, thấy Thu Nghiên có chút bối rối lại có chút tò mò liền có chút cảm khái, trước kia người này nhất định sống rất tiết kiệm, nắm tay nhỏ của Thu Nghiên: "Nghiên nhi, muốn ăn liền nói với tướng công, tướng công có thể nuôi sống phu lang nhà mình."
"Nhưng là, cái này rất mắc." Nhỏ giọng nói với tướng công, y cảm thấy đi ăn bên ngoài, tuy mới mẻ, nhưng khẳng định phải bỏ tiền.
"Không mắc, tướng công nhà ngươi nói không mắc, liền không mắc."
"Dạ." Gật gật đầu, có chút đỏ mặt nói: "Trước kia, thúc phụ cũng có mua cho các đệ đệ, năm đồng tiền một phần bột xào."
"Ngươi chưa ăn?"
Lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đã ăn, một chén, ăn rất ngon, nhưng thật mắc." Ngẩng đầu nhìn tướng công: "Tướng công đã ăn chưa?"
"Chưa, bình thường không thích ăn mấy món này." Kỳ thật Mạc Thiên Hàm muốn nói, quán bên lề đường không vệ sinh, nhưng nơi này đã khác, không có dầu làm bằng nước cống ngầm cũng không có bột hóa học gì đó, đều là thực phẩm thiên nhiên 100%, hắn liền không nói ra.
"Dạ, kỳ thật, tướng công làm khẳng định ngon hơn nơi này."
Một câu nói thật của Thu Nghiên làm cho Mạc Thiên Hàm vô cùng hưởng thụ.
Mấy ngày nay Thu Nghiên chỉ làm một bữa cơm, những lúc khác đều là Mạc Thiên Hàm làm, bất luận là thịt hay đồ ăn hoang dã thậm chí là khoai tây cải trắng vô cùng bình thường cũng được Mạc Thiên Hàm nấu ra hương vị của đầu bếp năm sao, mà Thu Nghiên cũng chỉ là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, đã sớm bị Mạc Thiên Hàm bắt làm tù binh mỹ thực.
Bột xào cùng thịt viên lên mau, Mạc Thiên Hàm thử ăn bột xào, quả nhiên vẫn là nguyên nước nguyên vị ngon nhất, mà thịt viên cũng chỉ có một mùi vị duy nhất, thấy Thu Nghiên ăn vui vẻ liền nghĩ ngày sau liền làm thêm vài loại thịt viên chân chính cho Thu Nghiên ăn, viên ở quán này không có gì đặc sắc.
Hai người ăn vặt xong liền đi mua đồ, chờ tới khi Mạc Thiên Hàm không xách được nữa mới trở về hiệu thuốc của Lý đại phu, đem đồ bỏ vào trong xe ngựa, lại ôm Thu Nghiên đặt ngồi xuống mới chào tạm biệt Lý gia phu lang, lái xe ngựa đến ven đường, đi tiệm vải lấy vải, lại chạy mấy nhà cửa hàng, đều là chỗ bọn họ đã đính đồ, bao gồm cả một cửa hàng bán văn phòng tứ bảo, Mạc Thiên Hàm mua rất nhiều trang giấy cùng bút mực, còn có rất nhiều sách, đều là sách giới thiệu về thời đại này; linh ta linh tinh mà chất đầy xe ngựa, chỉ chừa lại một chỗ cho Thu Nghiên ngồi, hai người chậm rãi di chuyển khó lắm mới về đến nhà vào lúc hoàng hôn.
Những ngày sau đó thực bình đạm, Thu Nghiên bận rộn làm áo bông cho Mạc Thiên Hàm, phòng khách ở lầu hai đã bị đổi thành "phòng làm việc" cho Thu Nghiên, bên trong đều là đồ đạc của Thu Nghiên, giá gỗ để thêu, bàn lớn để cắt quần áo, giá gỗ nhỏ để đặt kim chỉ..
Mạc Thiên Hàm thì vội vàng lấp lại những bẫy rập hắn đã đào, vào mùa đông, hắn không hề săn thú, trời đất phủ khắp băng tuyết, đường khó đi, con mồi cũng ít, không đáng.
Hơn nữa hắn cũng muốn cho đám động vật trong núi có thời gian nghỉ dưỡng, hành vi cạn tàu ráo máng, Mạc Thiên Hàm sẽ không làm.
Trong lúc này lại xử lý một đám da lông, mùa đông sắp đến, giá cả da lông cũng dâng lên một ít, nhưng Mạc Thiên Hàm không dâng, hắn cùng một nhà cửa hàng lớn trong huyện có ước định, giá cả là cố định, con mồi hắn lột ra đều là nguyên vẹn tấm da, chỉ cung cấp một cửa hàng, bớt việc bớt thời gian.
Thuận tiện đi tiệm vải đem áo bông của Thu Nghiên đã may xong mang về, còn có vài bộ trang phục may từ những vật liệu tốt nhất, không phải thực hoa lệ, nhưng đều là loại quần áo hiếm thấy, giày thì càng là mang về mười đôi có kiểu dáng khác nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.