Chương trước
Chương sau
Edit: hongheechan
Trong tiểu viện Triệu Tử Tiêu đang nghiên cứu Lý Dục, Lý Dục cũng đang nghiên cứu Triệu Tử Tiêu giống vậy.
Thời gian một buổi sáng, Thanh Phong đã điều tra ra lai lịch Triệu Tử Tiêu: "Triệu Tử Tiêu hiện đang là con trai độc nhất của Huyện lệnh đương nhiệm, từ nhỏ người này đã đọc thuộc thi thư, hơn nữa khuôn mặt cũng không tệ, rất được các cô nương ở Thương Châu thích, ghi chép từ nhỏ đến lớn của người này cũng có thể tra được, không có vấn đề gì, chỉ là hai năm trước, ước chừng có hơn một thán, Triệu gia hơi kỳ quái, đầu tiên là Triệu gia truyền ra lời đồn Triệu Tử Tiêu bị người bắt cóc, toàn bộ quan nha ra tìm ba ngày, ba ngày sau, Triệu huyện lệnh giải thích ra ngoài, nói là con trai của mình đến nhà một thân thích ở phương xa, sau chuyện này thì cũng không có việc gì nữa."
"Này —— cô nương có quan hệ gì với tên họ Triệu này?" Đây mới là vấn đề Lý Dục quan tâm nhất.
"Hình như là chuyện tình một năm trước, cô nương vì chuyện của một cụ bà mua thức ăn, bị người ta bẩm báo lên huyện nha, là Triệu Tử Tiêu này ra mặt giúp cô nương đã tránh được nỗi khổ da thịt một phen, từ đó về sau, cô nương liền quen biết với Triệu Tử Tiêu, cái đó. . . . . ." Thanh Phong ấp a ấp úng nói: "Cái đó, theo thuộc hạ điều tra, hình như trước kia cô nương rất có cảm tình với Triệu Tử Tiêu này." Sau khi nói xong, nhìn chằm chằm phản ứng của gia nhà mình, nếu gia muốn nổi giận, lập tức chuẩn bị lách người.
"Rất có cảm tình? Là có ý tứ gì? Cô nương có nói qua rất thích hắn sao?" Cố ý coi thường tia chua xót trong lòng kia, Lý Dục hỏi.
"Cái này thì không có, nhưng khi đó cô nương thường hẹn Triệu Tử Tiêu đến trong tửu lâu Như Ý ăn cơm cũng là sự thật." Thanh Phong nói.
"Vậy tên họ Triệu đó có phản ứng gì?"
"Cái này cũng rất kì quái, lúc Triệu Tử Tiêu mới bắt đầu, luôn duy trì quan hệ quen biết lễ phép với cô nương, nhìn dáng dấp cũng không có suy nghĩ phát triển tiếp, không biết tại sao, lần này khi hắn trở lại từ Kinh Thành, lại biểu hiện quá mức nhiệt tình rồi, nhiệt tình giống như là người khác vậy, người trong nhà cũng không để ý, lại trực tiếp tới tửu lâu Như Ý, trước kia hắn, luôn lễ phép cự tuyệt thỉnh cầu của Tô lão cha và Tô Tĩnh Nhã, hiện tại thì tốt rồi, chủ động hẹn người đến." Thanh Phong nói.
Đúng vậy, tại sao vậy chứ? Là cái gì khiến người trước kia không để ý đến cô nương lần này trở về lại chủ động lấy lòng đây? Tất cả mọi chuyện xảy ra, luôn có nguyên nhân, vậy nguyên nhân của chuyện này là cái gì đây?
"Có đi thăm dò ba tháng qua rốt cuộc hắn ở nơi nào hay không, có phải thật sự đến Kinh Thành hay không?"
"Cái này thật sựkhông có, nhưng văn thư hắn trúng Cử nhân đã đến Thương Châu, chắc là có tham gia thi hội." Thanh Phong nói: "Có muốn thuộc hạ phái người trở lại kinh thành một chuyến, tra cụ thể một chút hay không?"
"Phái người đi, chờ ta viết một phong thơ, thuận tiện mang về cho hoàng huynh." Lý Dục suy nghĩ một chút nói.
"Dạ."
Viết thư xong, giao cho Thanh Phong, Lý Dục lại liên tục suy nghĩ tại sao: những thời gian khác khác đều không có vấn đề, lại là lúc hai năm trước, biến mất một đoạn thời gian, hai năm trước, không đúng, không phải hai năm trước là thời gian Tiểu Anh bị giết sao? Lúc này phải có những thứ gì liên hệ với nhau, chẳng lẽ hắn cũng bị người của Đại Kim thu phục vào thời gian này?
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày thứ ba, cỗ kiệu của Triệu Tử Tiêu đã đến cửa tửu lâu Như Ý.
Thấy cỗ kiệu Triệu Tử Tiêu phái tới, Tô lão cha cực kì cao hứng, vội vàng thúc giục Tô Tĩnh Nhã ăn mặc, để cho nàng nhanh đi gặp, Tô Tĩnh Nhã không muốn đi, lại không nhịn được Tô lão cha càu nhàu, không thể làm gì khác hơn là lên lầu.
Lên lầu không bao lâu, quả nhiên nghe được một tiếng vang nhỏ, Lý Dục đẩy cửa vào phòng.
"Làm sao rồi? Tức giận sao..., nếu không ta nói với người phía dưới bảo ta không đi, để bọn họ trở về." Tô Tĩnh Nhã nhìn sắc mặt không tốt của Lý Dục nói.
"Ngươi đi đi." Lý Dục suy nghĩ một chút nói: "Nếu ngươi không đi, phụ thân sẽ đau lòng, nếu như trong lòng của ngươi có ta, hãy nói sự tình rõ ràng với hắn, chuyện hắn luôn tới tửu lâu Như Ý cũng rất phiền toái."
"Tốt, ta đi nói rõ ràng sự tình với hắn, lúc trở lại sẽ bày tỏ với phụ thân, nói cho hắn biết, ngươi mới là người ta yêu, có được hay không?" Tô Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút nói, trong khoảng thời gian này nàng cũng thấy rõ ràng, người trước mắt thật tâm mà đối tốt với mình, die nd an leq uyd ontấm lòng hắn đối với mình kia, đời này nhất định là hắn.
"Được." Lý Dục mở miệng đồng ý, nghĩ đến rốt cuộc cô nương cũng chịu ở trước mặt phụ thân thừa nhận thân phận của mình, hắn liền mở lòng quên bực mình Triệu Tử Tiêu mang tới.
"Nhìn bộ dạng ngươi kìa." Thấy dáng vẻ đang buồn chuyển sang cười của Lý Dục, Tô Tĩnh Nhã bóp chóp mũi hắn một cái: thật dễ dỗ.
Ăn mặc nhanh một chút, Tô Tĩnh Nhã ngồi trên cỗ kiệu Triệu Tử Tiêu phái tới, bắt đầu đi.
Nhìn cỗ kiệu dần dần đi xa, gương mặt Tô lão cha vui vẻ, giống như là ngày mai sẽ trở thành nhạc phụ, gương mặt Lý Dục lại buồn, trong lòng càng ngày càng lo lắng, sau cùng vẫy tay một cái, gọi Thanh Phong đến: "Ngươi đi theo xem một chút, đừng làm cho cô nương đã xảy ra chuyện gì." Không biết tại sao, hắn cứ có cảm giác Triệu Tử Tiêu và Lâm Khải Thái là một phe, để Thanh Phong đi theo, không có gì tốt hơn, nếu có chuyện cũng có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau.
"Dạ." Thanh Phong lĩnh mệnh, lặng lẽ đi theo cỗ kiệu.
Thương Châu có một hồ, dựa vào trên bờ Trường Giang, hồ cũng không lớn, cũng rất đẹp, lá sen đỡ trời, cỏ lau phiêu đãng, mỗi khi đến Xuân Thu, luôn có rất nhiều người tới nơi này du hồ, ngồi ở trên thuyền hoa, gió thổi nhẹ thưởng thức trà, cũng là có tư vị khác trộn lại.
Lúc Tô Tĩnh Nhã tới, Triệu Tử Tiêu đã trên một chiếc thuyền hoa thượng đẳng rất khác biệt chờ nàng.
Cười cười, Triệu Tử Tiêu vươn tay, muốn giúp Tô Tĩnh Nhã lên thuyền, Tô Tĩnh Nhã nhẹ nhàng cười cười, nâng váy, vòng qua Triệu Tử Tiêu đang đưa tay ra, tự mình đi trên tấm ván gỗ ở trên thuyền.
Triệu Tử Tiêu lúng túng thu tay lại, cũng đi theo lên thuyền, phân phó nhà đò, thu hồi tấm ván gỗ, lái thuyền.
Thanh Phong đi theo phía sau vừa nhìn thấy nhà đò đang thu ván gỗ lại, thầm kêu không tốt, thuyền này sẽ phải bơi vào trong hồ, mình cũng, muốn chiếu cố cô nương thế nào? Thấy đỉnh khắc hoa của thuyền hoa đỉnh khắc hoa, ra chủ ý, thừa dịp người chưa chuẩn bị, phi thân nhảy một cái, nhảy lên đỉnh thuyền hoa, thuyền hoa cũng không phải rất lớn, trên nóc cũng chỉ có không gian đủ cho hai người nằm ngang, lên đến nóc Thanh Phong phát hiện vị trí ngay chính giữa có một khối phấn bọt màu trắng gì đó, không chút suy nghĩ, đưa tay lau nó một phen, sau đó bắn ra phía mặt hồ bên ngoài, rồi nằm phía bên trên: ngủ ở đây cũng không tệ.
Trong thuyền hoa, Tô Tĩnh Nhã hơi khẩn trương, không phải sợ, mà không biết nên nói gì, dù sao người trước mặt cũng là người mình từng thích, mà bây giờ mình phải nóilời cự tuyệt hắn.
Triệu Tử Tiêu cũng không thoải mái, trong lòng hắn nhớ lại những lời nói lấy lòng phải nói như thế nào, nói những gì mới có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện nghe mình nói?
Rót ly trà, đưa cho người đối diện, Triệu Tử Tiêu phá vỡ cục diện bế tắc đầu tiên: "Ba tháng không gặp, nàng giống như đã khác rồi."
"Người cũng đã thay đổi." Tô Tĩnh Nhã nói.
"Ngày hôm qua, ta đã nói với phụ thân của mình, nói muốn cưới nàng làm nương tử, phụ thân ta cũng không phản đối." Triệu Tử Tiêu nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn phản ứng của Tô Tĩnh Nhã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.