Chương trước
Chương sau
Editor: hongheechan
Là ai, chắc không phải lại lại đụng phải người đi đường họ Lâm kia chứ?
Chỉ chốc lát sau, nhánh cây bị rẽ ra, từ phía sau nhánh cây chui ra ngoài lại là gương mặt của Thanh Phong.
Vừa thấy hai người, Thanh Phong đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó sắc mặt vui mừngkêu to: "Gia, người không có việc gì, thật tốt quá." Tiếng kêu của hắn hấp dẫn chú ý của người khác, chỉ chốc lát sau, có khoảng chừng ba mươi mấy Lam y nhân vẻ mặt vui mừng xuất hiện hai người trước mặt.
Vừa nhìn thấy là người của mình, Lý Dục bỏ cây gậy thuận tay nhặt lên lại, Thanh Phong kích động xông lên trước, muốn kiểm tra một lần xem Lý Dục có bị thương không, lại bị Lý Dục một cước đạp cho ngồi dưới đất: "Gia nhà ngươi rất tốt, tiểu tử ngươi tránh xa một chút cho ta." Ngươi cũng lớn như vậy rồi, nhìn dáng vẻ kia của ngươi xem, có thể có chút tiền đồ hay không.
Thanh Phong ngồi dưới đất chẳng những không tức giận, mặt còn cực kì hưng phấn mà nói: "Gia, ta nhớ ngươi muốn chết" May mà không có việc gì, khi thủ hạ bẩm báo với hắn, gia rơi xuống vách đá, lúc đó hắn liền ngớ ngẩn, hận mình tại sao không ở tại chỗ, hận mình không phái thêm mấy người ở trong cánh rừng này, nếu gia xảy ra việc không hay, sợ rằng đầu trên cổ mình đã muốn đổi chủ rồi, từ khi gia gặp chuyện không may, hắn rất đáng thương mỗi ngày đêm đều tìm kiếm ở trong rừng, cả ngày, mắt cũng không hạ xuống, nước cũng không uống một hớp, vách đá cao như vậy, trong lòng mọi người cũng rõ ràng, khả năng sống không lớn, nhưng không tìm được thi thể gia ở dưới chân núi, mọi người lại nghĩ đến sẽ có kỳ tích xuất hiện, không dám dừng tìm kiếm lại một khắc nào, Lý Dục mất tích bao lâu, bọn họ lại tìm bao lâu.
"Dĩ nhiên không sao, ngươi thật sự là muốn ta chết ha?" Trong lòng Lý Dục cảm động, lại không thể tức giận oán: biết ngươi quan tâm ta rồi, nhưng cũng không cần biểu đạt khoa trương như vậy chứ.
"Thanh Phong không có ý nghĩ đó, nếu người chết, Thanh Phong cũng không muốn sống." Đây là lời nói thật, dù phía trên không truy cứu, thì hắn cũng không muốn sống, gia tốt như vậy, đi đâu tìm đây chứ?
"Cái đó, có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì xảy ra sao?" Tại sao khách phòng của mình lại gọi tiểu nhị là gia? Quan hệ của bọn họ là thế nào.
"Cái đó, phu nhân. . . . . ." Lúc này Thanh Phong mới chú ý tới tồn tại của Tô Tĩnh Nhã.
"Chờ một chút, phu nhân? Là đang gọi tôi sao?" Tô Tĩnh Nhã tò mò hỏi.
"Đúng vậy, chủ tử rất hợp ý người, muốn kết hôn với người, nên người còn là phu nhân của chúng ta nữa." Thanh Phong giải thích nói: "Thật ra thì, vị chủ tử này của ta, vì thích phu nhân nên mới muốn ở lại tửu lâu Như Ý, ta hiểu rõ, để tiện chăm sóc chủ tử, nghe lệnh của chủ tử, cũng phải mượn cớ, đến tửu lâu Như Ý ở, để chủ tử dễ dàng sai bảo."
Nghe lời này, rốt cuộc Tô Tĩnh Nhã tin, hắn thật sự vì mình mới ở lại tửu lâu Như Ý, nghĩ thông suốt điều này, trong lòng thật sự rất ngọt.
"Thất thần cái gì, nhanh đi lấy ghế tre, không nhìn thấy chân phu nhân bị thương sao?" Thanh Phong gọi nàng phu nhân, nàng không phản đối, đó chính là chấp nhận, xem ra chuyện tốt của mình – thật sự thành công rồi, Lý Dục hả hê nghĩ.
Có lời nói của chủ tử, người phía dưới lập tức bắt đầu hoạt động, chỉ chốc lát sau, một ghế tre đã làm xong, Tô Tĩnh Nhã ngồi lên, để hai đại hán khiêng, không bao lâu đã đi xuống núi, trở lại trong thành.
Một lúc đã đến tửu lâu Như Ý, Lý Dục đuổi thủ hạ của mình đi, cõng Tô Tĩnh Nhã từ từ đi về phía tửu lâu Như Ý: "Tạm thời thân phận của ta chưa thể nói cho Tô Lão Đa được." Bây giờ vẫn chưa là lúc bại lộ.
"Thân phận của ngươi? Thân phận của ngươi là gì?" Ngay cả mình cũng không biết, còn nói gì giữ bí mật.
Lý Dục cười cười, không nói chuyện nữa.
Tô Tĩnh Nhã nằm ở trên lưng của Lý Dục, bả vai rộng lớn thật sự rất ấm áp, thật thoải mái.
"Cái đó, chuyện của chúng ta có thể không nói cho phụ thân ta trước hay không?" Tô Tĩnh Nhã nói.
"Chuyện của chúng ta? Chúng ta có chuyện gì?" Lý Dục biết rõ còn hỏi.
"Đúng, chúng ta không có việc gì, chúng ta là hai người không liên quan, có thể có chuyện gì chứ!" Tô Tĩnh Nhã cố ý nói, xem ngươi còn có thể giả bộ bao lâu.
"Ai nói không liên quan, đương nhiên là có liên quan hệ rồi." Biết rõ Tô Tĩnh Nhã cố ý, nhưng Lý Dục vẫn nói ra lời nói rõ ràng, chẳng may nàng thật sự trở mặt không nhận, thì mình phải làm thế nào mới được: "Ta biết ..., nhưng hôn sự của chúng ta không nên nói cho phụ thân trước, đừng hù dọa ông ấy, chờ ông ấy có hảo cảm với ta, sẽ chậm chậm nói cho ông ấy biết, phải hay không?".
"Hừ." Tô Tĩnh Nhã hừ lạnh một tiếng, coi như ngươi thức thời.
Trong tửu lâu Như Ý, thấy hai người trở lại, Đại Đầu Trụ Tử cao hứng nhảy dựng lên kêu to: "Trở lại rồi, trở lại rồi, phụ thân, cô nương trở lại, trở lại, mau ra đây. . . . . ."
Hai người ngây ngẩn cả người, có cần thiết phải kích động như thế không?
Rầm một tiếng, bên trong giống như có đồ vật gì đó bị đụng ngã, tiếp đó, Tô Lão Đa xuất hiện tại cửa lớn, ba bước cũng thành hai bước chạy tới trước mặt Tô Tĩnh Nhã: die.n-d-annnle0quy0dd ô nn "Nha đầu chết tiệt kia, chết ở đâu rồi, còn biết trở lại sao?" Ngoài miệng là lời mắng, ánh mắt lại không kìm được đỏ lên, nữ nhi một đêm không về, nhưng ông bị hù chết rồi, buổi tối trên núi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu thật sự xảy ra cái gì chuyện, ông sẽ phụ tấm lòng phu nhân đã qua đời của mình, một vị thủ lĩnh già như ông còn sống trên thế giới này thế nào chứ.
"Phụ thân, thật xin lỗi." Vành mắt Tô Lão Đa đỏ lên khiến Tô Tĩnh Nhã cực kì đau lòng, nàng là con gái lại khiến phụ thân lo lắng cho mình cả ngày như vậy, thật sự không nên.
Nữ nhi cũng đã mềm lòng, Tô Lão Đa còn có thể nói gì: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi".
Trụ Tử ở một bên còn nói: "Phụ thân, cô nương cũng đã trở lại, người có thể yên tâm đi, ở chân núi một đêm, cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi một chút".
"Đúng vậy, đúng vậy." Tô Lão Đa vội vàng nói, vừa định đỡ nữ nhi xuống, lại bị Lý Dục ngăn lại: "Phụ thân, hay để ta cõng cô nương trở về, chân của cô nương bị lệch,nên chúng ta mới ở chân núi một đêm." Một câu nói, giải thích cho việc hai người cả đêm không về.
"Vậy sao, nha đầu này, sao lại không cẩn thận như vậy, mau mau, cõng vào, phía trên có ít thuốc, nha đầu, có đau hay không?" Tô Lão Đa đau lòng nói.
"Không đau ạ." Tô Tĩnh Nhã nói, nàng không muốn làm cho cha lo lắng.
"Không đau mới là lạ." Sao Tô Lão Đa lại không biết suy nghĩ của nữ nhi mình: "Mau vào đi, phía trên có thuốc".
Trong đại sảnh còn có một bàn khách, Lý Dục trực tiếp cõng Tô Tĩnh Nhã đến trong khuê phòng ở hậu viện, đặt lên giường.
Ngồi ở trên ván giường hơi cứng rắn, Tô Tĩnh Nhã không thoải mái vặn vẹo uốn éo: vẫn là cõng mang theo nhiệt độ thoải mái hơn.
"Nhị Khờ, ngươi trở về phòng của ngươi đi, tắm, rồi đổi bộ y phục, nơi này có ta là được." Nhìn chân bị thương của nữ nhi, tại sao có thể để một người ngoài ở chỗ này, nhưng ông không nghĩ tới, cái người mà ông cho là người ngoài, đã khấn đầu đính hôn với nữ nhi của mình rồi.
Tô Tĩnh Nhã nháy mắt với Lý Dục, Lý Dục mới đáp một tiếng, bất đắc dĩ ra cửa, hắn cũng muốn biết chân của nương tử của mình thế nào, nhưng thấy phụ thân tương lai cũng không muốn cho hắn nhìn, nhưng mà, còn nhiều thời gian, suy tính đến tương lai với nương tử, hắn vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Lý Dục nói ở trong lòng: qua không bao lâu nữa, chuyện tình tiếp xúc thân mật giống như vậy, nhất định là ta làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.