Ban đêm, trong gian phòng chủ lầu của Sở phủ có người nhưng không ai nói gì, tại bên trong phòng, có một cái bàn cùng hai ghế dựa, trên bàn, ly trà tỏa ra hương thơm, hai bên trái phải ghế đều có một người ngồi.
Nam tử ngồi ở trước bàn đọc sách, diện mạo thanh tú, khí chất trầm ổn như nguyệt, nửa con mắt buông xuống, một tay chấp bút, một tay bưng trà, ánh mắt dừng lại ở trên quyển sổ đang mở ra. Hắn là Lục thiếu gia của Sở gia, Sở Hòa Khiêm con của Sở Nhạn, cũng là thế hệ người được cầm quyền thương vụ ở Sở gia.
“Việc đêm nay, ngươi làm là thật sao?” Sở Nhạn ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, đồng thời ngước mắt nhìn về phía người ngồi ở đối diện.
Sở Bạch Ngọc nâng nâng lông mày, bắt chước hắn nhấc ly trà lên hớp một ngụm, “Đúng vậy!” Hắn chưa từng nói đùa, những lời nói đêm nay đối với Đỗ Phi Hồng, đều là thành tâm thành ý, được rồi, hắn thừa nhận, hắn có phần nghĩ đùa nha đầu khờ kia, ai bảo nàng chọn lấy phần lễ này đưa tới cửa !
Mím môi cười khẽ, hắn là Kỳ Lân chuyển thế, nha đầu khờ lại thêu hình con Kỳ Lân tặng cho hắn, vậy đây cũng là duyên phận sao? Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã thấy nha đầu kia đáng yêu, còn có tiếng “Tiên nữ” kia, ha ha. . . . . . Nghĩ đến đùa nàng, lại nhìn tay nàng có bộ dáng bối rối.
“Vũ tiểu thư sẽ không từ bỏ ý đồ.” Sở Nhạn liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Trong thiên hạ này người nào cũng biết, từ vài năm trước sau khi hoàng thượng thân mình suy nhược, hoàng hậu liền bắt đầu bộc lộ dã tâm của nàng, dần dần can thiệp triều chính, mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn, hoàng hậu sớm hay muộn cũng sẽ cầm quyền, hiện tại, hoàng hậu chèn ép thế lực các dòng họ cũ đứng đầu ở khắp nơi, dòng họ Vũ tân thế lực bắt đầu nảy mầm, hai phái dòng họ đều nghĩ biện pháp liên kết với Sở gia, nhưng Sở gia biết tình thế đang nghiêm trọng, luôn luôn bảo trì trung lập, nhưng đêm nay lại náo loạn một trận như vậy, không biết hai phái dòng họ sẽ đối với Sở gia nổi lên tâm tư gì.
“Thì tính sao?” Sở Bạch Ngọc không để ý lắm.
“Chuyện của ngươi, bản thân mình tự quyết định.” Dù sao này đường ca từ nhỏ đến lớn đều tự chính mình làm chủ, một khi hắn đã nói ra, mặc cho ai khuyên can đều không có tác dụng.
“Trễ rồi, ta trở về phòng nghỉ ngơi.”
Sở Bạch Ngọc lười biếng đứng dậy đi tới cửa, ngay lúc hắn định bước ra khỏi cửa thì đột nhiên phía sau lại nói một câu, “Ta sẽ có một đường tẩu phải không?”
Sở Bạch Ngọc quay đầu liếc hắn, khóe môi mỏng cong lên, không đáp lời, phất phất cây quạt trên tay, tiêu sái rời đi.
Sở nhạn nhìn bóng lưng đường ca, nhướn cao lông mày, đáy mắt lưu quang chuyển động, xem ra, hắn phải chuẩn bị tâm lý, hảo hảo bồi đường ca tiếp tục chơi.
Sở Bạch Ngọc đi ra thì nghe thấy tiếng ở phía sau phòng, liền hướng sân sau đi đến, đi tới đi tới, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời.
Bầu trời tối đen, chỉ có nguyệt nương cùng tinh quang lóe ra, trong chớp mắt, bốn đạo bóng dáng hồng đen xen kẽ biến mất vào khoảng không đêm tối, tốc độ nhanh như chớp đáp xuống, Sở Bạch Ngọc miệng cười, mắt cũng không chớp nhìn mấy thứ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn. . . . . . Tạm thời gọi là “Thứ kia” đi!
Bóng dáng màu đen cùng bóng dáng hồng sắc gắt gao quấn quanh, đánh rất đặc sắc, trái tung quyền, phải tung quyền, bốn đánh một, Thứ kia thì bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng bốn người kia cũng không còn khó coi như thế kia.
“Ngươi hỗn đản này! Đeo bám nàng mười sáu năm còn chưa đủ sao?” Phúc thần thứ nhất đối suy thần mắng chửi.
Suy thần một cước đạp bay hắn, “Ông trời ban cho vận mệnh! Ngươi nghĩ rằng ta thích làm suy thần sao!”
“Mười sáu năm, ngươi như thế nào còn không lo liệu mà cút đi?” cùng đi theo là Phúc thần thứ hai và phúc thần thứ ba đều nhân cơ hội đem hắn áp đảo trên mặt đất.
“Vậy các ngươi như thế nào còn không cút!”
Sở Bạch Ngọc cứ như vậy đứng xem bọn hắn biểu diễn tiết mục bốn phúc thần đánh nhau với suy thần, chờ xem đủ, mới thản nhiên nói:”Đánh đủ chưa? Nếu chỉ là muốn gây chuyện ở phủ đệ của ta, vậy thì mời quay về đi.”
Hắn mới mở miệng, làm cho một đoàn phúc thần cùng suy thần đang đánh nhau nháy mắt đình chỉ động tác, phúc thần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư tất cả đều hậm hực đứng thẳng lên, hung tợn trừng mắt nhìn suy thần từ từ đứng lên.
“Chúng Hạ quan tham kiến Bạch Lân đại nhân.” Phúc thần thứ nhất dẫn những người khác cung kính đối Sở Bạch Ngọc chắp tay khom người.
“Tìm ta có chuyện gì?” Sở Bạch Ngọc lười cùng bọn họ chào hỏi, đêm đã khuya, hắn thầm nghĩ quay về ổ chăn đi ngủ, ngày mai việc hay sẽ bắt đầu, hắn phải bồi dưỡng đủ sinh lực mới được.
Nhóm Phúc thần liếc mắt nhìn nhau, Phúc thần thứ nhất thanh thanh yết hầu nói: “Bạch Lân đại nhân, nhóm hạ quan trước đến, là có chuyện muốn nhờ ngài, muốn mời ngài giúp đỡ.”
“Giúp đỡ?” Chuyện này có thể sẽ thú vị, không thể tưởng tượng được Phúc thần còn có thể tìm đến người bình thường xin giúp đỡ? Sở Bạch Ngọc phe phẩy cây quạt, hài hước mím môi cười, chậm rãi ngồi lên lan can thấp ở hành lang.”Nói đi.”
Phúc thần thứ nhất nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “Nhưng thật ra là. . . . . .”
Đỗ Phi Hồng còn tưởng rằng chuyện tối ngày hôm qua cũng chỉ là nói đùa, cho nên cũng không có để ở trong lòng, nhưng là hôm nay nằm trên giường, nàng liền phát hiện tượng nàng sai lầm rồi, bởi vì nàng tiên nữ kia. . . . . . Không, Sở đại thiếu gia nói là thật sự!
Sáng sớm hôm nay, nàng đã bị Đỗ Tri Họa hùng hùng hổ hổ nâng dậy, đợi nàng rửa mặt chải đầu xong, đã bị kéo lết tới phòng lớn Đỗ gia, vừa đến chỗ, nàng thực bị hù dọa rồi, bởi vì đại sảnh thật có nhiều người ngồi, có người hôm qua mới gặp là Thái Thú Ích châu, còn có một phu nhân mặc xiêm y đỏ thẫm, cha cùng nương sắc mặt khẽ biến thành cứng ngắc, cùng với một người nam tử bộ dạng tuấn mỹ tràn ngập ý cười sáng lạn.
Lúc nàng nháy mắt bước vào trong phòng, nguyên bản cả sảnh đường đầy tiếng thảo luận toàn bộ liền an tĩnh lại, ánh mắt mọi người toàn bộ dời về phía nàng, không khí quỷ dị như thế, dù là Đỗ Phi Hồng ít khi để tâm xung quanh, cũng tự cảm nhận được, nàng nhất thời cảm thấy bất an không yên, mắt to tròn tròn bối rối nhìn cha mẹ ngồi ở chủ vị, không rõ bây giờ là có chuyện gì.
Đầu sỏ tạo nên hết thảy tội ở tại đây, mặc cẩm bào màu trắng, Kỳ Lân trên áo dài dùng chỉ bạc thêu trông rất sống động, bên hông buộc một khối ngọc đỏ, buộc dải lụa chỉnh tề ở sau ót, điều này làm cho khí chất của hắn nổi bật mười phần, ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt tuấn mỹ đoạt hồn người, làm cho người ta không tự giác mà đưa ánh mắt đều dừng lại trên người của hắn.
Nhìn Đỗ Phi Hồng vừa mới vào phòng, Sở Bạch Ngọc cõi lòng đầy ý cười đi tới bên cạnh nàng, vô cùng thân thiết dắt tay nàng, “Hồng nhi, ta đúng hẹn đến đây.”
Đỗ Phi Hồng cúi đầu nhìn hắn nắm tay của mình, theo ngón tay thon dài của hắn hướng lên trên, có chút hoang mang nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, “Hồng nhi? Ta đúng hẹn chứ?”
Sở Bạch Ngọc lông mày tuấn tú khẽ nhếch, sủng nịch híp mắt liếc nàng một cái, “Hồng nhi, ngươi thực là giận ta, cho nên không chịu nhận ta cầu hôn rồi?”
Đỗ Phi Hồng dường như quá bất ngờ và thở dốc vì kinh ngạc, tròng mắt trợn đến độ muốn rơi ra , “Cầu hôn?” Không, không thể nào? Cái gì cầu hôn? Nàng phút chốc ngẩng đầu hướng cha mẹ, mong tìm kiếm viện trợ.
Nhưng Đỗ Tuế Du nhưng không nhìn nàng với ánh mắt bao dung sủng ái, ngược lại là hướng ánh mắt sắc bén về phía nàng. Hắn ngày thường tuy rằng thương yêu nữ nhi, nhưng Đỗ gia mấy đời đều là thư hương thế gia, hắn cũng là người thập phần tuân theo lễ tiết, ngày hôm nay vừa rời giường, đến ngay cả đồ ăn sáng cũng còn chưa ăn, Thái Thú đại nhân liền mang theo người mai mối đến thăm hỏi, đi theo còn có đại thiếu gia của Sở gia, còn nói muốn cùng với nữ nhi của hắn lưỡng tình tương duyệt, tối hôm qua hai người đã chính thức trao đổi vật đính ước, loại hành vi trái lễ giáo này, tất nhiên làm hắn hết sức tức giận, lại vì có Thái Thú ở đây không tiện nổi giận, buồn bực toàn bộ nén ở trong lòng.
*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau. Câu Lưỡng tình tương duyệt, quý ở từ ‘duyệt’ có thể hiểu đại ý là, ‘cả hai đều yêu nhau, điều quan trọng là ở từ yêu ấy.’
Đỗ Phi Hồng trong lòng thất kinh, sợ tới mức muốn đem tay rút về , nàng dùng sức lắc lắc cánh tay, nhỏ giọng hô: “Ngươi mau buông tay!” Hắn như thế nào nắm tay chắc như vậy. . . . . . Không xong, cha giống như rất tức giận!
Sở Bạch Ngọc làm như không phát hiện ra bộ dáng kinh hoảng của nàng, cánh tay hơi hơi dùng sức, một tay nắm chặt tay nàng, một tay kia rất tự nhiên kéo cánh tay của nàng, động tác khéo léo, đem nàng mang đến chỗ cha mẹ nàng.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Đỗ Phi Hồng khẩn trương hỏi.
“Đỗ lão gia, tại hạ có lẽ có chút đường đột, nhưng ta đối Hồng nhi nhất kiến chung tình, mong rằng lão nhân gia ngài có thể đồng ý cho ta cùng với Hồng nhi thành thân.” Lời nói ra thành khẩn, phối hợp với mỹ mạo tuấn mỹ vô song của hắn. vô cùng có sức thuyết phục.
Đỗ Tuế Du cố nén cơn tức giận ở ngực, thở sâu nhìn bộ dáng nữ nhi chân tay luống cuống , “Tối hôm qua ngươi ở chỗ nào vậy?”
Đêm qua Thái Thú đến tiệc tẩy trần, hắn cùng với phu nhân qua giờ tý mới trở về phủ, khi đó trong phủ tất cả mọi người đã đi ngủ, cũng không có nghe được chuyện gì phát sinh, như thế nào mới qua một đêm, nữ nhi đã cùng nam nhân này phát sinh cảm tình rồi?
“Ta có đi đến Sở phủ một chuyến.” Dưới ánh mắt nghiêm khắc của cha, Đỗ Phi Hồng gục đầu xuống, thành thật nhận lỗi.
“Ngươi thực đi tới phía nhà Sở công tử thổ lộ tâm ý?” Đỗ Tuế Du kinh ngạc mở to hai mắt, như thế nào cũng không dám tin tưởng nữ nhi ngây thơ lại có lá gan lớn như vậy.
Thật không phải như vậy!”Ta. . . . . .”
Đỗ Phi Hồng mới muốn mở miệng giải thích, lại bị Sở Bạch Ngọc cắt đứt, “Đỗ lão gia, đúng vậy, rất nhiều nô bộc Sở gia đều có thể làm chứng.” Hắn từ trong lòng ngực lấy ra cái khăn ngay ngắn, đưa tới trước mặt Đỗ Tuế Du, “Đây là tín vật Hồng nhi đưa cho ta.” Quay đầu, ánh mắt đưa tình dừng lại ở trước ngực nàng “Hồng nhi, tín vật ta đưa cho ngươi đâu?”
Đỗ Tuế Du liếc mắt thấy quả thật khăn vuông này là từ tay nữ nhi thêu ra, hắn còn nhớ rõ nữ nhi thêu khăn vuông này thì hắn từng cười nói thích, nữ nhi còn đáp ứng muốn tặng cho hắn làm lễ chúc tuổi, như thế nào bây giờ lại thành tín vật của nam nhân khác rồi?
Đỗ Phi Hồng không cần ngẩng đầu nhìn, cũng có thể tưởng tượng cha hiện tại có bao nhiêu tức giận, trong lòng một mảnh bối rối, hơn nữa cảm nhận được Sở Bạch Ngọc tầm mắt nóng rực, nháy mắt nàng mặt đỏ tim đập, ngay cả nói cũng nói không được .
Sở Bạch Ngọc ở mặt ngoài giả thâm tình nhìn nàng, kỳ thật nội tâm sớm đã bị bộ dáng sợ hãi hết đường chối cãi của Đỗ Phi Hồng, làm cho vui vẻ, buồn cười đến ruột đều thắt lại. (a thật xấu xa~)
Ngón tay thon dài của hắn trực tiếp xoa cái gáy trắng trẻo mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ, cẩn thận lôi ra một cái vòng vàng cùng một khối ngọc bội hình vân, “Đây là vật đính ước ta tặng cho Hồng nhi.”
Nói xong, Sở Bạch Ngọc cười nhìn về phía Đỗ Tuế Du, chỉ thấy sắc mặt của hắn đỏ lên rồi tái đến tối sầm mặt mày, ha ha ha! Cũng là rất thú vị, thật sự rất vui vẻ!
Đỗ Phi Hồng vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt bối rối nhìn nhanh thấy phụ thân, muốn mở miệng giải thích lại không biết nên nói như thế nào mới đúng, dù sao trên cổ nàng quả thật đang đeo “Vật chứng” , bất kể nhìn thế nào, bọn họ cũng giống như nữ nhi bất hiếu lén lút định tình.
Đỗ Tuế Du thật sự bị đả kích lớn nhìn tới nữ nhi. Nữ nhi của hắn nhu thuận, nữ nhi từ nhỏ hắn nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu đến lớn, lại có thể có nam nhân rồi thì không cần cha nữa? Còn đem lễ vật định tặng cho hắn chuyển thành lễ vật tặng lại cho đối phương? Nha, không! Hắn không có cách nào chấp nhận!
Đỗ phu nhân ở một bên lẳng lặng đem hết thảy thu hết vào mắt, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, thấy trượng phu tựa hồ sẽ trở mặt, nàng vội vàng vụng trộm đưa tay lôi kéo ống tay áo của hắn, hướng hắn ra ý.
Đỗ Tuế Du tức chết rồi, rất muốn đem tên bắt cóc bảo bối nữ nhi của hắn đang đứng trước mắt này ra sức đánh một chút, không nghĩ tới thê tử lại ngăn cản hắn?
Về phần Khâu Thái Thú mới sáng sớm đã bị đào lên đi cầu hôn, buồn ngủ chỉ muốn nhắm mắt lại ngáy to mà ngủ, mắt thấy hai bên giằng co nửa ngày, Đỗ Tuế Du vẫn kiên trì không chịu đáp ứng, hắn đành phải tự mình lên sân khấu, chỉ có làm cho mọi việc nhanh chấm dứt, thì hắn mới có thể về nhà ngủ bù, vì thế hắn trợn to hai mắt đầy tơ máu, đứng lên nói: “Đỗ lão đệ, chúc mừng ngươi a, việc hôn nhân này cũng coi như môn đăng hộ đối.” Nhẹ quay đầu, mắt nhíu lại, hướng người đáp ứng tới hỗ trợ làm mai, chính là cái người mai mối ở bên ngoài im lặng nãy giờ.
Người mai mối hiểu ý, vội vàng cười khanh khách lên trước, phụ họa nói : “Chúc mừng ngài, Đỗ lão gia, Sở gia cửa này việc hôn nhân là bao nhiêu người muốn đều không được, hơn nữa lại là Thái Thú đại nhân tự mình tới cửa làm mai, ngài tất nhiên là vui sướng đáp ứng rồi đúng không?” Không hổ là lão bà mai mối, đơn giản hai ba câu, đã nói đến mức làm cho người không thể phản bác.
Đỗ Tuế Du hít vào một hơi, bực mình để dưới đáy lòng! Này bà mối thối, lại dám lấy Thái Thú đại nhân tới áp chế hắn?
“Đỗ lão đệ, quyết định như vậy đi! Chúc mừng chúc mừng!” Vì có thể về sớm một chút ngủ, Khâu Thái Thú cùng bà mối một người nói một người hát, “Bà mối Trần, nhớ rõ ngày mai sau khi chọn ngày lành, liền trao đổi thiếp canh* hai nhà, thuận đường đến chỗ phủ nha ghi lại.”
*: Cái thiếp đề tên tuổi người con gái để trao cho nhà trai. Câu thơ ý nói bước đầu của việc hỏi vợ, mới hỏi tên tuổi, chưa đưa lễ vật.
Bà mối Trần cười đến cười run rẩy hết cả người, “Đại nhân ngài yên tâm, bà mối làm việc khẳng định gọn gàng sạch sẽ.”
Đỗ Phi Hồng đối với mọi việc phát sinh trước mắt, vẫn không thể chân chính hiểu hết tất cả, chẳng qua là có cảm giác giống như bản thân đang bị bán đi, chỉ có thể chậm rãi di động tròng mắt, nhìn lại Sở Bạch Ngọc tuấn nhan vẫn một dạng ý cười tao nhã.
Sở Bạch Ngọc nhìn nàng, chậm rãi nhếch mép cười, “Về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn, nương tử tương lai của ta—— Đỗ, Phi, Hồng.”
Nụ cười của hắn, làm cho mặt Đỗ Phi Hồng tái đi, rụt cổ lại, khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn nhất thời vo thành một nắm.
Nha! Không cần đâu. . . . . .
Con gái hiệu trưởng thư viện Thanh Phong - Đỗ Phi Hồng, trở thành vị hôn thê của Sở đại thiếu gia, lập tức truyền khắp cả tòa đô thành, nữ tử chưa kết hôn trong thành vừa nghe đến tin tức như thế, đều ghen tỵ tới cực điểm, hận không có thể ăn thịt của nàng, uống máu của nàng, cắn xương của nàng, đến khi trong lòng phẫn hận trở lại bình tĩnh, nói cho cùng cũng không ai dự đoán được, nàng bộ dạng không xuất chúng, có thể nào được Sở Bạch Ngọc sủng ái?
Nhưng mà Đỗ Phi Hồng đang ngồi ở trong mái hiên lương đình, khuôn mặt lại hé ra đau khổ, bĩu môi, cau mày, chân bị trật bất nhã đặt ở trên một cái ghế đá khác, hai tay nhỏ bé bất an mà vặn xoắn.
Hai ngày qua này, nàng cũng chịu thật nhiều khổ sở —— việc cưới xin này sự thể chẳng hiểu như thế nào, làm phiền cả nhà nàng không thể an bình, đầu tiên là cha hướng nàng thể hiện một chút nóng nảy, nói nàng là một nữ hài tử ở nhà chơi rông đột nhiên lớn gan làm bậy, vì thế, nàng phải quỳ trước bài vị tổ tông Đỗ gia hai canh giờ, nếu không có nương hướng cha biện hộ cho, nàng rất có thể phải quỳ hơn một ngày.
Còn có Tri Thư thật vất vả nói rõ nguyên nhân, cùng cha giải thích chuyện tình xảy ra vào đêm kia, ngay cả Tri Thư cũng tưởng là Sở đại thiếu gia nói đùa, cho nên không để ở trong lòng, đối với chuyện hắn nhắc tới, các nàng chẳng thể nào hiểu được, cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Cha thở phì phì nói tuyệt không giao ra thiếp canh, bất quá nương lại nói muốn nàng tự mình đến Sở gia, cùng nhau nói cho rõ ràng, hỏi một chút xem Sở gia bọn hắn rốt cuộc tính thế nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng xuất hiện tại Bờ Hồ lương đình của Sở gia.
Không biết vì sao, Đỗ Phi Hồng có phần sợ hãi khi phải gặp Sở Bạch Ngọc, chỉ cần vừa nghĩ tới ngày cầu hôn đó, với cái nụ cười quỷ dị kia, trực giác của nàng đã có ý nghĩ tránh né hắn, là vì sao nàng cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy chính mình giống như con chuột bất lực tùy ý cho con mèo đùa.
Nàng ngẫm nghĩ lại, như thế nào cũng nghĩ không ra được rốt cuộc vào lúc nào đắc tội với Sở đại thiếu gia, vì sao hắn luôn lộ ra bộ dáng trêu đùa nàng, tại sao vậy chứ?
Nàng cứ thế chau mày vắt óc suy nghĩ, khuôn mặt tinh tế toàn bộ vo thành một nắm, hoàn toàn không phát hiện con mèo lớn thích giở trò kia đã xuất hiện ở trong lương đình, thậm chí đã ngồi ở bên người nàng, vuốt vuốt tóc của nàng.
Đối Sở Bạch Ngọc mà nói, thật sự đem nàng trở thành một món đồ chơi thú vị, đồng thời cũng bởi vì chịu ủy thác, nên mới làm cho việc hôn nhân này trở thành sự thật, bây giờ nghĩ kĩ một chút, cưới một tiểu thê tử ngây thơ chơi không tồi.
Đêm hôm đó, vốn là các phúc thần bám vào trên người Đỗ gia cùng suy thần đều tìm đến hắn, nguyên nhân của nhóm phúc thần rất đơn giản, là nhiệm kỳ của bọn họ đã xong, đến lúc đó Đỗ gia sẽ không có phúc thần hộ thân, điều này đối với những người khác trong Đỗ gia cũng sẽ không thiệt hại gì, nhưng đối với Đỗ Phi Hồng thì không giống nhau.
Nàng vừa ra đời đã bị suy thần đeo bám, vốn là nhất định sẽ có kiếp nạn, nhưng may mắn tổ tiên Đỗ gia tích đức ít nhiều, một loạt ở nhà bọn họ có tới bốn phúc thần, khiến Đỗ Phi Hồng vốn suy đến phải chết cũng thoát khỏi nguy hiểm, tuy rằng từ nhỏ đến lớn tai nạn không ngừng, nhưng bởi vì nhờ có phúc khí của những người khác mà có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tuy rằng thường bị thương, nhưng cũng bảo vệ được mạng nhỏ.
Chính là nửa tháng này, là ngày nhóm phúc thần tại Đỗ gia hết nhiệm kỳ, đến lúc đó, pháp lực suy thần sẽ không bị chế ngự, chỉ sợ không đầy mười ngày, Đỗ Phi Hồng đã chết oan uổng, vì thế, bọn họ đau khổ suy tư nghĩ cách cứu nàng, thật vất vả nhưng cuối cùng cũng nghĩ đến ở thành đô có Kỳ Lân đến trái đất, dựa vào khả năng may mắn của thần thú, nhất định có thể bảo trụ được tính mạng của nàng, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Đỗ Tuế Du lại đột nhiên đưa một nhà già trẻ đến thành đô.
Sở Bạch Ngọc vừa hồi tưởng, vừa chơi đùa mái tóc dài của nàng, khóe môi cười ấm áp (chém hơi điêu tí),xem bộ dạng chuyên chú của nàng đang đắm chìm trong ý tưởng của chính mình, nhịn không được nghĩ đùa nàng, nắm một bó tóc của nàng lên, dùng đuôi tóc đảo qua đôi má mềm mại của nàng.
Trên mặt truyền đến trận ngứa ngáy, Đỗ Phi Hồng lúc này mới hồi phục tinh thần, buồn bực quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy hai ngón tay thon dài cầm lấy một bó tóc dài, tiếp theo thuận thế ngước mắt nhìn lên, không hề chuẩn bị mà nhìn vào một đôi mắt đen nhánh, sau đó hé ra một khuôn mặt tuấn mỹ quen mắt. . . . . .
“A! Ngươi đến khi nào?”
Nàng sợ tới mức từ trên ghế bật dậy, ngay từ đầu nàng không chú ý tới tóc còn bị hắn nắm, như thế nhảy dựng, khiến da đầu bị kéo một chút, cả người bị đau, lại thuận thế ngã vào trong ngực của hắn.
Sở Bạch Ngọc cũng không nghĩ đến nàng lại đột nhiên nhảy dựng lên, ngay sau đó lại dùng lực ngã nhào vào trong ngực của hắn, làm hắn bị đau thiếu chút nữa không thở được.
“Đau quá!” Da đầu truyền đến một trận đau đớn, Đỗ Phi Hồng lập tức đỏ vành mắt, nhưng lại vội vàng muốn rời khỏi ngực của hắn, vừa ngẩng đầu, cụng một tiếng, lại đụng vào cằm của hắn.
“Ngô!” Sở Bạch Ngọc thét lớn một tiếng, răng nanh cắn nhầm môi, lập tức chảy ra tơ máu đỏ tươi.
Đầu nàng phải chịu hai lần thương tổn, cả người còn dán lồng ngực của hắn, nàng nhất thời vừa xấu hổ vừa bực bội, ngước mắt tính định trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên chuyện này, lại hoảng sợ thấy trên môi hắn thấm máu, kinh hô một tiếng, “Ngươi chảy máu!”
Nàng không chút nghĩ ngợi, liền kéo tay áo nghĩ giúp hắn che miệng vết thương, nào ngờ Sở Bạch Ngọc đang muốn mở miệng nói với nàng, một cái đưa tay, một cái há mồm, kết quả ——
Ngơ ngác nhìn tay bị hắn cắn, Đỗ Phi Hồng nhất thời ngẩn ra, Sở Bạch Ngọc cũng choáng váng, nhìn trước mắt tình cảnh hoang đường, một tràng cười nhịn không được theo ngực xông ra.
“Ha ha ha! Ha ha ha. . . . . .”
Trời ạ, trời ạ! Chuyện hoang đường như vậy lại có thể xảy ra với hắn!
Hắn cười, tự nhiên nới lỏng miệng, Đỗ Phi Hồng vội vàng rút tay về, xấu hổ hận không thể có cái hố cho nàng chui vào, trên tay mềm xinh xắn vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp, mép bàn tay còn có một vòng dấu răng, hai má nàng nóng rát .
“Ngươi, ngươi… không cho phép ngươi cười!” Phát sinh ra việc này, đều là do hắn làm hại, hắn lại còn dám cười lớn tiếng như vậy? Đáng giận!
Nàng không nói được lời nào hoàn chỉnh, vừa nói xong, Sở Bạch Ngọc cười đến càng khoa trương, “Ngươi thật sự rất vui vẻ!” Xoa bóp mặt của nàng, càng ở trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải lừa gạt nàng đem đến bên người chơi đùa.
“Ngươi! Ngươi ngươi. . . . . .” Đỗ Phi Hồng tức giận đến muốn bất tỉnh, ngươi nửa ngày, lại nói không ra cái nguyên do, vốn không có biện pháp bắt bí hắn, cuối cùng chỉ có thể kìm hận dùng sức đẩy hắn một phen.
Sở Bạch Ngọc theo lực đạo của nàng, trực tiếp tựa vào trên Thạch lan lương đình, đáy mắt vẫn như trước tràn đầy ý cười, Đỗ Phi Hồng lấy khăn tay ra dùng sức chà nước miếng dính trên bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì .
“Ngươi làm gì mà nắm tóc của ta?” Nếu không phải hắn kéo loạn tóc của nàng, cũng sẽ không có một màn vừa rồi, vừa nghĩ tới hắn ngậm tay của mình, trên bàn tay lại có vòng dấu răng thì cả người như phát sốt, da thit nóng bỏng lên.
Sở Bạch Ngọc tùy ý dùng ống tay áo che miệng vết thương còn đang đổ máu bên môi, “Ta chỉ là muốn chơi với ngươi.” Hắn đột nhiên cảm thấy nha đầu kia không cần suy thần đeo bám cũng có thể bị bỏ mạng, ngơ ngơ ngác ngác, có thể sống đến bây giờ, thật muốn cảm tạ mấy tên phúc thần kia.
“Ta cũng không phải con chuột!” Đỗ Phi Hồng vừa nghe, vì xấu hổ nên cứ như vậy mà đem suy nghĩ trong đầu nói ra.
Sở Bạch Ngọc sửng sốt, nhịn không được lại cười ha ha, “Ta bộ dạng cũng không giống mèo a!” Nha đầu kia, cư nhiên đem hắn trở thành mèo lớn thích đi chọc phá chuột a!
“Ngươi!” nàng thở hổn hển trừng to mắt, Đỗ Phi Hồng nhìn ý cười trên mặt hắn, đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt.
Sở Bạch Ngọc xem nàng tức giận đến như vậy, không tránh khỏi lại cười một trận, nhưng mà lần này hắn nhịn được, chỉ sợ thật sự đem nàng thực tức giận, hắn thu lại vẻ mặt, lấy tay kéo nàng ngồi xuống, “Chân còn đang bị thương, ngồi đi, tìm ta có chuyện gì?” Tuy rằng đã đoán được lý do nàng đến đây, nhưng vẫn vui vẻ hỏi một chút.
Nhắc tới việc này, trong lòng Đỗ Phi Hồng tràn đầy lửa giận điều bị dập tắt, thay vào đó là xấu hổ, “Ta, cái kia. . . . . . Ta là muốn. . . . . .” Tri Thư nói cho nàng biết, dù sao hai nhà còn chưa có trao đổi thiếp canh, chỉ cần đem tín vật đính ước lấy lại, thì đám cưới này cũng coi như thất bại .
“Ngươi như thế nào?” Sở Bạch Ngọc nhướn cao lông mày.
“Cái kia. . . . . . Ta, chuyện chung thân của chúng ta không thể được. . . . . .” Đỗ Phi Hồng lắp bắp, đối với hắn vừa xấu hổ lại thật có lỗi, nhưng nàng làm sao cũng không dám thật sự cùng hắn có hôn ước.
Xem ra hắn đã đoán sai, hắn vốn tưởng rằng nàng đến hỏi tội, vì sao hắn lại thật tới cửa cầu hôn, không nghĩ tới là nàng sẽ trực tiếp đến từ hôn !
“Cũng không thể tiến hành được nhanh hơn? Không thành vấn đề! Thế nhưng Đỗ bá phụ đến bây giờ còn chưa có đem thiếp canh giao cho người mai mối, ngày mai ta lại thỉnh Thái Thú đại nhân đến nhà bá phụ thúc giục một tiếng.” Hắn cố ý vặn vẹo lời nói của nàng.
Đỗ Phi Hồng vội vàng lắc đầu xua tay, “Không, không phải rồi! Ta không phải có ý này!” Thế nào nàng lại giống như trở thành người tới cửa thúc giục hôn ước?
“Vậy là ý tứ gì, ân?” Nghĩ đến việc nha đầu này không chỉ không muốn gả cho hắn, còn định từ hôn, Sở Bạch Ngọc trong lòng đột nhiên toát ra một đám lửa nhỏ, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, gắt gao nhìn khuôn mặt của nàng.
Đỗ Phi Hồng bị hắn nhìn đến chột dạ không thôi, giống như mình làm việc gì thật có lỗi với hắn và phải xin lỗi, không tự chủ được cúi đầu, “Ta, ta ta. . . . . .”
“Ngươi sao?. . . . . .” Mắt phượng hẹp dài khép hờ đe dọa .
Cúi đầu, Đỗ Phi Hồng rụt cổ lại, ngón trái xoay ngón phải quấn, sau một hồi mới nhỏ giọng nói : “Ta. . . . . . Không có việc gì”. Nói nàng nhát gan cũng không sao, quan trọng là nàng không dám chọc hắn tức giận thật sự.
Sở Bạch Ngọc sắc mặt vốn có chút âm trầm, giờ đây khuôn mặt lại toàn ý cười, “Không có việc gì là tốt rồi.” Coi như nàng thức thời, hắn dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, “Vậy ngày hôm nay ngươi tới chơi là . . . . .”
Nghe vậy, Đỗ Phi Hồng ánh mắt ai oán ngước lên, liếc mắt nhìn hắn một cái, người này thật là xấu, biết rõ nàng dụng ý đến nhà của nàng, còn cố ý hỏi như vậy, cũng không nghĩ mới vừa rồi là ai uy hiếp nàng chứ!
Bộ dáng nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm cho Sở Bạch Ngọc tâm tình tốt hơn nhiều, cười đắc ý ác liệt, đột nhiên miệng hắn tiến đến bên tai nàng, “Ta đã biết, ngươi là tới cửa đến trách tội ta không có thời gian ở cùng ngươi đúng không? Hồng nhi. . . . . . Ngươi bé con(haiz thay mãi, cuối cùng chọn từ này _”_) đáng yêu này.”
Bé con đáng yêu? Đỗ Phi Hồng hít một ngụm khí lạnh, trong chớp mắt nổi hết cả da gà trên người, nhịn không được nâng tay dùng sức xoa bóp lỗ tai, xoa xoa tay cánh tay, “Ngươi không cần gọi bậy a!” Nàng chịu không nổi bèn lấy tay đẩy hắn ra.
Sở Bạch Ngọc để cho nàng đẩy ra, hứng thú cũng hăng lên, bắt lấy tay mềm của nàng, dùng sức một cái, liền đem nàng ôm vào trong lòng, “Ta yêu liền gọi như vậy, như thế nào?” Nha đầu kia ghê tởm hắn, trong thành nhiều nữ nhân muốn đều không được, nàng còn có thể có vẻ mặt ghét? “Bé con, bé con, bé con. . . . . .” Hắn cố ý ở tại bên tai nàng nói không ngừng.
“A ——” Đỗ Phi Hồng vừa thẹn lại quẫn, ngay cả ngón chân trong giày thêu cũng nhịn không được cuộn lại, tiếc rằng khí lực của nàng quá nhỏ, không thể giãy, chỉ có thể mặc cho hắn khi dễ.
Cả buổi chiều, chỉ thấy một đại nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết không ngừng náo loạn một tiểu nữ nhân vẻ mặt đau khổ, trên mặt còn thường thường lộ ra mỉm cười xấu xa, nô bộc đang chuẩn bị đi qua lương đình chỉ cần vừa nghe đến tiếng thét chói tai, cước bộ đã tự động dừng lại, tiếp theo trong lòng biết rõ rẽ sang đường vòng mà đi.
Nói giỡn, đại thiếu gia đang cùng đại thiếu phu nhân tương lai vui đùa ầm ĩ, ai dám tiến lên phá hư, vẫn là nên đi đường khác thôi!
Thẳng đến gần thời gian bữa tối, người gác cổng mới tiến đến báo Đỗ gia tới đón người, nói muốn tiếp đại tiểu thư hồi phủ.
Đỗ Phi Hồng vừa nghe, cao hứng đến nước mắt đều muốn nhanh rơi xuống rồi, nghĩ tới rốt cục cuối cùng có thể thoát khỏi kẻ vô lại hại nàng nổi da gà, nàng lập tức nắm làn váy lên, kích động định lôi kéo tay người nhà mình, muốn chạy trốn khỏi cái địa phương này thật xa, không nghĩ tới tay vừa mới vươn đi ra, đã bị Sở Bạch Ngọc xấu xa nghiêm mặt đẩy về.
“Đau quá! Ngươi làm gì?” Đỗ Phi Hồng xoa cổ tay, không hiểu hỏi.
Sở Bạch Ngọc liếc mắt trừng nàng một cái, đối với sự gấp rút của nàng có chút mất hứng, “Ngươi là một cô nương, cùng với nam nhân nắm tay thì thành dạng gì?” Trước mặt hắn cùng với một nam nhân khác nắm tay, nha đầu kia đem vị hôn phu là hắn này đặt đi đâu vậy?
Đỗ Phi Hồng giận tái mặt, một đôi mắt ngọt ngào kháng nghị trừng mắt nhìn hắn. Này, này, này nam nhân vô lại cực độ, cư nhiên dám nói nàng như vậy? Như thế nào không suy nghĩ hắn cả buổi chiều đối với nàng vừa kéo vừa ôm ?
Hắn mặc kệ sắc mặt của nàng có tốt hay không, đi tới bên người nàng, trực tiếp đem nàng ôm lấy, thân mình đột nhiên bay lên không khiến nàng kinh hoảng, hai tay ở giữa không trung vung loạn vài cái, vì tìm kiếm an toàn, liền theo bản năng ôm lấy cổ của hắn.
“Ngươi muốn làm gì thế?” Không phải là còn muốn tiếp tục đùa nàng đi?
“Vết thương ở chân không tốt, ngươi lấy sức lực gì đi? Ngoan ngoãn để ta ôm cho tốt!” Sở Bạch Ngọc tròng mắt đảo qua mắt cá chân còn sưng của nàng, vết thương kia làm hắn nhìn có chút chướng mắt.
Tựa ở trong ngực của hắn, Đỗ Phi Hồng không nghĩ tới hắn lại còn nhớ rõ trên chân nàng có thương tích, không khỏi có chút sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Hắn ôm nàng một đường hướng đại môn Sở gia đi đến, đáy lòng tính toán tối nay để cho Phúc tổng quản đưa chút thuốc trị thương tốt nhất đưa qua, lại thỉnh một đại phu sang xem vết thương một chút.
Hắn nhíu lại lông mày nghĩ đến tập trung, Đỗ Phi Hồng nhìn nhìn, đáy lòng không hiểu sao nổi lên một dòng ngọt ngào, cúi đầu có chút thẹn thùng.
Kỳ thật. . . . . . Hắn cũng không phải thật sự đối với nàng xấu xa như vậy. . . . . .