- Anh nhi! Sao thế con? Sao cứ như người mất hồn vậy? - Nguyên phu nhân khó hiểu nhìn nữ nhi đang thẫn thờ bên bàn trà.
Đã mấy tháng rồi nữ nhi bà mới về Nguyên phủ, bà nhớ đến hoảng rồi. Huống chi lần này nàng về còn mang một kinh hỷ lớn về, tiểu hiền tế kia đã có thể nói được. Nguyên phu nhân tin tưởng rằng nữ nhi bà có thể giúp cho phu quân nàng khỏi bệnh như lời nàng đã nói.
- Không, không có gì đâu nương, cong đang suy nghĩ chút chuyện thôi ạ! Mà hôn sự của đại ca như nào rồi nương? - Nguyên Lam Anh thấy mẫu thân hỏi lại nhớ đến cảnh gay cấn hồi sáng.
Sau chuyện kia, nàng thấy ngượng ngùng vô cùng, thật không biết phải đối mặt với tưởng công thế nào. Nhưng tên nhãi con ngốc nghếch kia lại như không có chuyện gì, xong việc xong còn cười như hoa đào trước gió mà nói "Anh nhi, thoải mái!" Nàng thật cạn lời với chàng, nên đã xin Hầu gia và phu nhân về nhà mẹ đẻ với lý do: Lâu không về thăm cha nương và báo tin mừng của tướng công cho Nguyên phủ. Nghe đến chuyện vui của con trai bảo bối, nhị lão Hầu gia khỏi phải nói là vui như địa chủ được mùa, lại hào phóng cho phu thê hai người về Nguyên phủ chơi luôn hai ngày.
Haha, lại đi chơi. Đúng làm vương tôn quý tộc cổ đại thích thật, có thể độc ăn rồi đi chơi.
- Mới có mấy vị tiểu thư có vẻ ổn chút, nhưng không biết ý Lam Thiên thế nào? Tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-cua-ta-dang-yeu-nhat/2281204/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.