Vệ đại tiểu thư đông cứng rồi
Nếu dùng hai chữ để hình dung Vệ đại tiểu thư giờ phút này, không thể nghi ngờ chút nào chính là bi kịch.
Ở đây trên đường trước thì không thôn sau thì không điếm, rồi thì một chiếc xe ngựa hỏng không thể di động, với cả một bệnh nhân bị nhiễm phong hàn, ân, có lẽ có hơn một chút, hình như là bị nội thương, vậy mà duy nhất có được lại chính là thư sinh tay trói gà không chặt, đây là bi thảm đến bực nào?
Cứu người, hay là không cứu? Cũng cứu được một nửa rồi, nửa đường bỏ dở không phải tác phong của ta, đúng, cứu đi, dù sao cũng không thể trông cậy nàng ta sẽ báo đáp ta, chỉ cần không dụng đao kiếm trước mặt ta là tốt rồi. Vệ Vân Nhiễm cảm thấy muội tức nói hai từ thánh mẫu, nhất định chính là vì bản thân mình mà có từ ấy, chậc chậc, ta a không phải thánh mẫu sao? Lấy đức báo oán a!
Dù chủ ý quyết định cứu người, nhưng làm thế nào để cứu đây? Nàng cũng không phải đại phu, cơ bản cũng không biết nên xử lý thế nào, xem như muốn mang nàng ta đi đại phu cũng không tiện a!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng trắng trắng của Liễu Trì, còn có hơi thở ngày càng yếu, Vệ đại tiểu thư thật lòng quấn quít.
“Lạnh —— mẹ ơi—— con lạnh ——”
Liễu Trì nắm lấy tay Vệ Vân Nhiễm, chủ động tìm kiếm ấm áp, thân người dán vào ngực Vệ đại tiểu thư chặt hơn, giống như một con thỏ nhỏ nhu nhược.
Vệ Vân Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-con-khong-ngoan-ngoan-nam-xuong-cho-ta/940834/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.