Ngươi là khách của tướng công, chính là khách của ta, há có thể nhạt nhẽo?
Tịch Phi Nghiêu là người thông minh, Liễu Trì cũng là người thông minh, giữa người thông minh với nhau có lẽ chỉ cần một cái nhìn là có thể biết rất nhiều việc.
Vệ Linh Tê hiển nhiên không biết giữa nương tử nàng yêu nhất với bằng hữu thân nhất xảy ra chuyện.
“Vệ phu nhân nói gì vậy, Linh Tê cũng không gây cho ta nhiều phiền toái, tâm tính nàng đơn thuần, ngược lại để cho người khác phải hâm mộ.”
Liễu Trì cười một tiếng, chỉ là nụ cười này chứa nhiều âm trầm hơn chút.
“Có thể có người bạn thân như vậy, là phúc của Liễu Trì.”
Tịch Phi Nghiêu híp mắt, không nói gì thêm, chỉ là đối với Liễu Trì, lại phiền lòng thêm một phần.
Ung dung không gấp gáp, ngược lại che giấu rất tốt.
Bất kể suy nghĩa kia trong lòng mình là thật hay giả, Liễu Trì người này ngược lại là một người có thể kết giao, đáng tiếc, đối với tướng công có ‘ý xấu’ đã bị mình đánh dấu X.
“Vậy thì tốt.”
Tịch Phi Nghiêu gật đầu, nhìn Liễu Trì có ý nghĩ pha lẫn, nhàn nhạt hướng một bên Vệ Linh Tê nói:
“Nương tử nói đúng. A Trì, ta mang ngươi dạo quanh trong phủ một chút, nhà ta cũng lớn, ngươi đừng đi lạc mới được.”
Bạn học tiểu Vệ mặt đầy ngây thơ cùng hưng phấn, đời người của nàng có nương tử, lại có bằng hữu thân nhất Liễu Trì, quả nhiên là quá may mắn.
Tịch Phi Nghiêu nhìn hai người rời đi, sau đó gương mặt lộ ra nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-con-khong-ngoan-ngoan-nam-xuong-cho-ta/940817/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.