Khai Hoa | Linh Qua mấy hôm, chuẩn bị xong xuôi, Lâm Trạm dẫn theo vợ con xuất phát. Do có cả hai đứa nhỏ nên có rất nhiều hành lý, Tiết thị an bài cho bọn họ hai chiếc xe ngựa. Lâm Trạm cưỡi ngựa đi bảo vệ bên cạnh xe, Thanh Liễu và Ngọc nhi thì ngồi trong xe chăm sóc đứa nhỏ, xe phía sau thì để hành lý. Từ huyện Bình Dương đến Thượng Thanh tông, Lâm Trạm cưỡi ngựa đi một mình cũng mất ba bốn năm ngày, bây giờ lại đi xe ngựa, còn có cả phụ nữ và trẻ em tự nhiên là chậm hơn, may mà bọn họ cũng không gấp, một ngày đi hơn hai trăm dặm, mười ngày nửa tháng là đến nơi. Hôm đó chạng vạng, mấy người nghỉ lại ở một khách sạn. Vì an toàn Lâm Trạm chỉ thuê hai gian phòng, ban đêm cả nhà bốn người và Ngọc nhi ngủ ở một phòng, hai người đánh xe một phòng. Phòng của bọn họ là phòng lớn, dùng bình phong chia thành hai gian trong ngoài, Lâm Trạm bảo chưởng quỹ lấy thêm cho một bộ chăn đệm, ban đêm hắn sẽ ngủ ở dưới nền phòng ngoài, bảo vệ phụ nữ và trẻ em ở phòng trong. Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, ăn cơm chiều xong Lâm Trạm hỏi thăm tiểu nhị về các nơi thú vị trong thành rồi cùng Thanh Liễu mỗi người bế được đứa ra ngoài chơi. Bên ngoài khách sạn là một con sông, bên bờ sông trồng một hàng liễu rủ, gió nhẹ thổi qua cành liễu hơi đung đưa, lướt trên mặt sông tạo thành từng tầng gợn sóng. Hai người đi bên bờ sông, một cành liễu rủ xuống làm An An buồn, hắn tò mò vươn cánh tay mũm mĩm, bắt được cái lập tức bỏ vào trong miệng. Thanh Liễu vội cẩn thận rút cành liễu ra, cười cào nhẹ một cái lên mũi hắn: “Mèo ham ăn, cái này không ăn được đâu.” An An căn bản là nghe không hiểu, nghiêng đầu lại muốn bắt lấy nữa, Thanh Liễu đành phải ôm hắn bước sang cạnh hai bước. Ninh Ninh được Lâm Trạm bế trên tay thì nho nhã hơn nhiều, ngoan ngoãn ghé vào trong ngực cha, im lặng gặm bả vai cha mình. Lâm Trạm nhìn bả vai bị ướt một mảng to, bất đắc dĩ vỗ vỗ mông con trai nhỏ, thay đổi tư thế tay để hắn ngồi trên khuỷu tay mình, mặt hướng ra bên ngoài. Tứ chi vừa ngắn vừa mập của Ninh Ninh vung vẩy mấy cái, phát hiện không hề bắt được cái gì đành phải nhét ngón tay cái vào trong miệng. Hai nhóc con này lúc chưa đầy tháng thì đều rất ngoan ngoãn, đến lúc được ba bốn tháng cởi quần áo mùa đông xuống, trên người nhẹ nhàng lại học được xoay người, bản tính hiếu động lập tức bại lộ. Đến bây giờ Thanh Liễu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc hai đứa nhỏ lần đầu lật người. Ngày đó để bọn họ nằm trên sập ngủ trưa, nàng ở một bên xem sổ sách, Ngọc nhi cũng ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật. Không nghĩ tới chỉ nhoáng một cái, nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy trên giường chỉ có Ninh Ninh, nàng vội vàng đứng dậy mới phát hiện con lớn nhất ngửa mặt nằm trên thảm trải sàn, quay tới quay lui như con rùa con ngã chổng vó. May mà sàn nhà trải thảm dày, giường cũng không cao, nếu không nàng sẽ đau lòng chết mất. Không biết có phải cảm ứng giữa cặp song sinh không, vào ban đêm Ninh Ninh cũng biết lật người, lúc nửa đêm Thanh Liễu ở dưới chân mình phát hiện thấy hắn. Sau hôm ấy Tiết thị liền trải thảm dày hết phòng. Dạo này có lẽ là sắp mọc răng, hai nhóc con bắt được cái gì là cho vào trong miệng, nước dãi chảy liên tục. Đi ven bờ sông không xa lắm thì thấy một cây cầu đá, trên cầu treo mấy chiếc đèn lồng, lúc này màn đêm vừa buông xuống, đèn lồng đều được thắp sáng, ánh đèn ánh lên trong nước, lay động theo nước sông. Bên cạnh cầu bày rất nhiều quán nhỏ, trên phố người đi đường qua lại, thỉnh thoảng có người dừng lại xem vật mình thấy hứng thú. Có một quán nhỏ bán hà đăng, bên cạnh vây quanh rất nhiều nam nữ trẻ tuổi. Lâm Trạm nhìn thấy liền có chút hứng thú đến gần, nhìn trong giây lát rồi chạy lại nói với Thanh Liễu: “Vợ, chúng ta cũng mua hai cái hà đăng thả đi.” Thanh Liễu nhìn nhìn hai đứa nhỏ trong lòng hai người: “Chàng định dùng tay nào thả?” Lâm Trạm cũng liếc nhìn hai đứa con trai, nói: “Vậy để bọn họ tự thả.” Thanh Liễu bất đắc dĩ nhìn hắn, vẫn gật đầu, “Vậy chàng đi mua đi.” Lâm Trạm liền bế Ninh Ninh đi đến trước sạp, nói với hắn: “Con, con chọn một cái đi.” Hà đăng kiểu dáng đa dạng, tinh xảo đáng yêu, mỗi cái to khoảng lòng bàn tay, dùng giấy dán thành hình hoa sen, hình chiếc thuyền, còn có cả hình động vật. Không biết Ninh Ninh có nghe hiểu cha mình nói gì không, tóm lại hắn đá cẳng chân, mở to mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng một chuỗi nước dãi rớt xuống hai cái đèn hoa sen. Lâm Trạm không nói gì: “Sao lại thèm ăn đến vậy?” Cuối cùng hắn mất hai mươi văn mua hai cái đèn hoa sen bị dính nước dãi của Nnh Ninh. Hai vợ chồng ôm hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh bờ nước, Lâm Trạm đặt vào tay hai đứa mỗi đứa một cái đèn, trong giọng có mấy phần phóng khoáng nói, “các con, thả đèn.” Đáng tiếc hai đứa nhỏ không nghe lời. An An cầm đèn nghiêng đầu nhìn một lúc rồi trực tiếp bỏ vào trong miệng. Ninh Ninh thì thông minh hơn hắn một ít, hắn dùng sức xé đèn thành hai nửa, sau đó mới chảy nước dãi bỏ vào trong miệng. Thanh Liễu cười ngã lăn, Lâm Trạm tròn mắt nhìn hai nhóc con không phối hợp. Cuối cùng hai người vẫn không thả được hà đăng, dạo quanh trên đường một vòng, Thanh Liễu mua hai bọc bánh dẻo hạt sen, đợi ngày mai lúc lên đường cho mọi người ăn lót bụng. Nàng nhìn hai đứa con trai chảy nước dãi, lại nhớ đến lời các lão nhân nói, trẻ con chảy nước miếng thì có thể dùng bánh gạo kiềm chế, vì thế lại mua mấy khối bánh gạo. Trở lại khách sạn, ban đêm trước khi đi ngủ cho ăn sữa một lần, hai đứa nhỏ bây giờ lượng ăn lớn, chỉ uống sữa đói bụng nhanh nên Ngọc nhi lại đi xuống lầu nói với chưởng quầy mượn phòng bếp, nấu hai chén cơm nhão. Đợi đút hết xong hai đứa nhỏ mới ngoan ngoãn đi ngủ, nếu không bị làm ồn thì hai đứa nhỏ có thể ngủ một giấc đến sáng.Ngày hôm sau ngủ dậy, sau khi thu thập xong lại tiếp tục lên đường. Cứ thế bảy tám ngày, cuối cùng cũng đến địa giới của Thượng Thanh tông. Vừa đến đây Lâm Trạm càng thêm hưng phấn, nói cũng nhiều hơn. Ngày hôm đó buổi chiều, hắn cưỡi ngựa chạy bên cạnh xe ngựa, đang giới thiệu cho Thanh Liễu trên núi có bao nhiêu người sư đệ thì chợt nghe bên cạnh có người hô đại sư huynh, khóe mắt thấy một bóng người đang đánh về phía mình. Hắn theo bản năng giơ tay đánh lại, đánh người nọ văng xa bảy tám mét, mắt thấy sắp bị ngã xuống đất thì người nọ xoay một cái trên không trung, vững vàng rơi xuống đất. Đợi hắn đứng vững mới nhìn rõ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên ôm cánh tay bị đánh, đau đến nhe răng, “Đại sư huynh huynh ác quá đi, ta muốn cáo trạng với sư phụ!” Lâm Trạm ho một tiếng, hơi có chút chột dạ, vừa rồi ra tay đúng là có phần hơi nặng. Đây là sư đệ nhỏ nhất của hắn, lúc trước khi hắn xảy ra chuyện tiểu tử này mới bốn năm tuổi, cả ngày treo hai hàng nước mũi, chỉ biết đi tiểu với nghịch bùn, không nghĩ đến năm trước hắn về sư môn gặp lại, mầm đậu ngày xưa cũng đã lớn thành một cây nhỏ. Hắn nhảy xuống ngựa nói: “Mầm đậu, sao đệ lại ở đây?” Mầm đậu lập tức xông lên, dậm chân nói: “Ta tên là Đậu Tầm, không phải mầm đậu!” Lâm Trạm không quan tâm gật đầu, nhìn xem chung quanh, lại hỏi: “Sư phụ cho đệ đi đón chúng ta à? Những sư huynh đệ khác đâu?” Đậu Tầm hừ một cái, ngước cổ nói: “Phan sư huynh nói ta đã là người lớn, có thể xuống núi một mình.” Lâm Trạm trong lòng cười ha ha, đang định nói hắn chưa đủ lông đủ cánh thì rèm xe ngựa được vén lên, Thanh Liễu lộ ra nửa gương mặt, nhẹ giọng hỏi: “A Trạm, có chuyện gì vậy?” Lâm Trạm chưa kịp đáp lời thì đã thấy mắt Đậu Tầm sáng lên, ngoắc cái đuôi tiến lên, vịn xe ngựa cao giọng nói: “Tẩu tử! Tẩu tử! Ta là tiểu sư đệ!” Thanh Liễu bị hắn làm hoảng sợ, vội nhìn về phía Lâm Trạm. Lâm Trạm tiến lên một bước, túm cổ áo Đậu Tầm muốn xách hắn lên. Đậu Tầm túm lấy cạnh xe không buông tay, đừng nhìn hắn tuổi còn trẻ nhưng khí lực rất mạnh, cả chiếc xe ngựa cũng bị hắn kéo nghiêng về một bên. Thanh Liễu thấy mặt hắn đỏ bừng, vội nói: “A Trạm, mau buông tay.” Lâm Trạm đành phải nới tay, nhấc chân đạp Đậu Tầm một cái. Đậu Tầm không thèm để ý, đỡ lấy chân lại tiếp tục lôi kéo làm quen với Thanh Liễu, “Tẩu tử, ta gọi Đậu Tầm, năm nay mười sáu tuổi vẫn còn độc thân.” Lời này Thanh Liễu không biết nên tiếp thế nào, đành phải ngường ngùng cười cười. Đậu Tầm lại nói: “Tẩu tử, tẩu còn trẻ lại đẹp, sao lại gả cho đại sư huynh vậy? Tẩu biết không, trên núi trừ sư phụ và Diêm sư huynh ra thì chỉ có đại sư huynh là lớn tuổi nhất!” Thanh Liễu không biết có nên cười hay không. Lâm Trạm không thể nhịn được nữa, tiến lên túm Đậu Tầm xách lên, lên xuống trái phải lắc lắc, sau đó thả tay ra, Đậu Tầm chóng mặt mềm nhũn ngã trên mặt đất. Hắn lại vung roi ngựa, bánh xe lộc cộc lộc cộc chuyển động.Thanh Liễu thăm dò nhìn vfee đằng sau, lo lắng hỏi: “A Trạm, sao chàng lại quăng sư đệ ở đó một mình?” Lỗ mũi Lâm Trạm phụt ra hai ống khói, “Không chết được, hắn sẽ còn đuổi theo.” Thanh Liễu nhìn cái trán đang giận đùng đùng của hắn là biết hắn bị mấy câu vừa rồi của sư đệ chọc tức, vừa buồn cười rồi lại lắc đầu bất đắc dĩ. Đậu Tầm quả nhiên rất nhanh đã đuổi theo. Hắn cũng không cưỡi ngựa, phải dựa vào hai cái chân, thoải mái theo bên cạnh xe ngựa, còn có thể vừa chạy vừa nói chuyện, mặt không đỏ thở không gấp. Thanh Liễu mời hắn ngồi xe ngựa phía sau hắn cũng không cần. Không bao lâu sau, rất xa đã thấy một tòa núi lớn nguy nga cao vút trong mây, Lâm Trạm nói đó chính là sơn môn của Thượng Thanh tông. Thanh Liễu vén rèm lên xem, trong lòng có chút chờ mong cũng có chút căng thẳng. Núi kia nhìn gần nhưng trên thực tế mấy người phải đi gần một giờ mới đến trấn nhỏ gần chân núi nhất. Vừa vào thôn trấn Đậu Tầm liền chạy đến bên cạnh xe, chỉ vào một quán mì ven đường lén lút nói: “Tẩu tử tẩu xem, đó chính là sư nương.” Thanh Liễu ngẩng đầu nhìn qua, thấy bên bếp lò có một nữ tử quần áo mộc mạc, nàng nhớ được lần đó Lâm Trạm nhận được thư các sư đệ gửi nói sư nương mới hơn hai mươi tuổi, bây giờ thấy thì có lẽ là bọn họ không hiểu rõ về nữ nhân, phán đoán cũng không chính xác. Chỉ nhìn mặt thì người phụ nữ này đúng là trẻ tuổi, nhìn như mới hơn hai mươi, nhưng thần thái của nàng lại khác với cô nương trẻ tuổi, nàng ngũ quan nhu hòa, ánh mắt trầm tĩnh, có ôn hòa bao dung sau khi trải qua năm tháng gột rửa, khí độ như vậy hoàn toàn không phải người hơn hai mươi có thể có. Thanh Liễu trong lòng đoán, nàng chắc là hơn ba mươi tuổi. Lâm Trạm cũng nhìn thoáng qua, hỏi Đậu Tầm: “Sư phụ vẫn chưa cưới sư nương về à?” Đậu Tầm vội xuỵt xuỵt mấy cái, lại nhìn về phía quán mì xem mấy lần rồi mới thận trọng nói: “Sư huynh huynh nhỏ giọng chút, đừng để sư phụ nghe được.” Lâm Trạm lại quay đầu xem, “Sư phụ ở chỗ nào?” Đậu Tầm vỗ ngực một cái, nói: “Xem ra hôm nay sư phụ không xuống núi.” Xe ngựa tiếp tục đi tới, đợi không nhìn thấy quán mì Đậu Tầm mới mặt đầy đau khổ nói: “Đại sư huynh huynh không biết đâu, tà môn cực kỳ, mỗi lần ta và các sư huynh định đến chỗ sư nương làm chuyện gì thì sư phụ nhất định sẽ xuất hiện đằng sau, sau đó xách chúng ta về đánh một trận, mông ta cũng bị đánh ra vết chai rồi!” Thanh Liễu che miệng cười trộm. Xe ngựa xuyên qua trấn nhỏ, chạy vào sơn môn, do đường núi dốc, không đi được bao xa Thanh Liễu cùng Ngọc nhi liền ôm đứa nhỏ xuống xe đi bộ. Đậu Tầm thấy Ngọc nhi liền không chớp mắt, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Trạm nhỏ giọng nói: “Sư huynh, sao vẫn còn một tiểu tẩu tử nữa?” Lâm Trạm đạp hắn một cái, quay qua nhìn Thanh Liễu, thấy nàng không nghe thấy mới nhẹ thở ra, thấp giọng cắn răng nói: “Nhóc con thối đừng hại ta, đó là nha hoàn nhà ta.” Hắn sợ lại làm người hiểu lầm, tiến lên ôm lấy Ninh Ninh trong tay Ngọc nhi, cùng Thanh Liễu song song đi lên núi. Đậu Tầm xoa xoa chỗ bị đá, quyệt miệng nói: “Thê quản nghiêm, người nhát gan.” Hắn nhìn nhìn Ngọc nhi bị lạc đằng sau, con ngươi xoay xoay, lại hào hứng đến gần. Ở trên núi trong một đại điện, Thanh Liễu rốt cục nhìn thấy sư phụ của Lâm Trạm cùng phần đông sư huynh đệ. Nàng không ngờ tới Lệ Đông Quân còn trẻ tuổi như vậy, nghĩ ông chưa chấp nhiều cô nhi không nhà để về, nuôi dưỡng bọn họ thành người, lại dạy bọn họ võ nghệ, trong lòng càng thêm kính trọng ông. Lệ Đông Quân không nói nhiều, chỉ dặn dò mấy câu, nhưng có thể nhìn ra được trong lòng ông rất vui vẻ, hai tay chia ra ôm An An và Ninh Ninh, mặc cho bọn họ leo lên người mình chảy nước dãi. Cả đám sư huynh đệ cùng đến gần, hiếm lạ vây quanh hai đứa nhỏ, người này bóp một cái, người kia xoa một cái, mắt thấy hai đứa nhỏ sắp bị chọc khóc, Lâm Trạm không thể nhịn được nữa, tiến lên đá văng ra. Con của hắn hắn trêu không thấy sao, người khác trêu thì không được. An An nước mắt lã chã hướng về phía hắn giang tay, Lâm Trạm lập tức đau lòng, đỡ lấy áp lực đoạt lại con từ trong tay sư phụ. Ninh Ninh thì tốt hơn chút, miệng ngậm tay áo của sư công, giương mắt nhìn nương mình. Thanh Liễu mặc dù đau lòng, lại ngại không dám trực tiếp như Lâm Trạm. Lệ Đông Quân khụ một cái, ôm Ninh Ninh động tác thuần thục đung đưa, dù sao cũng là người nuôi lớn nhiều hùng hài tử như vậy, có kinh nghiệm, Ninh Ninh lập tức cười khanh khách. Biểu cảm trên mặt ông hơi dịu đi, nhìn Lâm Trạm nói: “Hai đứa nhỏ này thiên phú tập võ cao hơn các ngươi.” Bị con làm thấp đi Lâm Trạm không chút để ý, ngước cổ đắc ý nói: “Đương nhiên, cũng không xem là ai sinh.” Đậu Tầm không cam lòng nói: “Là tẩu tử sinh, có phải huynh sinh đâu.” Hắn nói chưa dứt lời, nói xong Lâm Trạm càng thêm đắc ý, “Là vợ ta sinh, vợ ta, con ta, còn là hai đứa, các ngươi có không?” Hắn vừa nói xong vừa dùng khóe mắt nhìn quét mọi người, dáng vẻ bễ nghễ chúng sinh, các ngươi là chỉ là căn bã. Dáng vẻ ghê tởm đó khiến người ta nhìn thật sự nghiến răng, chỉ là Thanh Liễu ở đây mọi người không thể ra tay, cả đám trong lòng tính toán, đợi tẩu tử đi nghỉ ngơi sẽ cho huynh biết tay!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]