Sáng sớm hôm sau, Lâm Trạm vừa ngủ dậy là đi tìm vợ mình cầu an ủi.
Đêm qua Thanh Liễu dậy cho con bú mấy lần, lúc này vẫn còn đang ngủ, quầng mắt hơi thâm.
Lâm Trạm thả nhẹ bước chân, yên tĩnh ngồi bên giường nhìn ba người đang nằm song song trên giường, ngực trướng tràn đầy.
Ngọc nhi ngáp, bưng nước ấm bước vào, nhìn thấy hắn lập tức nhỏ giọng chào: “Đại thiếu gia ngài đến rồi.”
Lâm Trạm khẽ gật đầu, “Ban đêm hai đứa nhỏ có khóc náo không?”
Ngọc nhi nói: “Hai tiểu thiếu gia đều rất ngoan, trừ lúc đói bụng với đái ra thì không khóc náo gì cả.”
Lâm Trạm nói: “Thiếu phu nhân thân thể suy yếu, ban đêm làm phiền ngươi và nương ngươi để tâm nhiều.”
Ngọc nhi vội nói không dám.
Thanh Liễu hơi động, chậm rãi mở mắt ra.
Lâm Trạm nhanh chóng đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Vợ, có phải ta đánh thức nàng không? Nàng ngủ thêm lát nữa đi.”
Thanh Liễu mở to mắt, lại dụi dụi mắt mới dần tỉnh hẳn, “Không ngủ được.”
Nàng quay đầu nhìn qua hai đứa nhỏ, khóe miệng mỉm cười, giúp bọn nhỏ chỉnh lại góc chăn rồi quay qua nhìn Lâm Trạm, nói: “Sao chàng không mặc thêm cái áo nữa vào? Bên ngoài lạnh lắm không?”
Lâm Trạm vẻ mặt đáng thương, “Nàng không ở cạnh ta cũng không tìm thấy quần áo để ở đâu.”
Thanh Liễu nói: “Chẳng lẽ trước kia chàng chưa trải qua mùa đông à? Đến quần áo của mình ở đâu cũng không biết, dù thế nào thì cũng chỉ ở trong tủ thôi, mau đi tìm rồi mặc thêm đi, nếu bị lạnh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chet-tran-da-tro-lai/1519439/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.