Dâng hương xong, thêm tiền nhang đèn, canh giờ cũng không còn sớm, bây giờ xuống núi lại chạy về Lí gia câu sợ rằng trời cũng đã tối. 
Buổi sáng lúc ra cửa Tiết thị đã tính đến tình huống không về kịp nên đã cho người thu thập đồ dùng dinh hoạt thường ngày, lại thu xếp võ quán trên huyện, tính toán đêm nay sẽ ngủ lại ở đó. 
Vân Hải tự ở ngay ngoài thành, mấy người xuống núi, xe ngựa trực tiếp chạy về phía võ quán. 
Lâm gia mấy đời kinh doanh cũng thích lũy được một gia nghiệp không nhỏ, trừ đất đai ruộng vườn ở Lý gia câu, cạnh đó còn có một điền trang bồi gả của Tiết thị, ngoài ra ở trấn trên, trong huyện còn gần mười cửa hàng như tơ lụa trang, thêu trang, phường son phấn, cửa hàng bạc… 
Chẳng qua Lâm gia tuy rằng buôn bán nhưng cũng không ăn lãi nặng, cũng không có nhiều dã tâm, nhiều năm trôi qua chỉ an bình coi giữ trong huyện Bình Dương, không có ý định mở rộng ra ngoài. Ngày thường cẩn thận kinh doanh, hơn phân nửa cũng là vì bảo vệ gia nghiệp ông cha để lại. Chân chính làm nam nhân Lâm gia cảm thấy hứng thú vẫn là võ quán có lịch sử hơn trăm năm của nhà. 
Võ quán này ban đầu cũng chỉ là một viện nhỏ ba sân, mười mấy học sinh, sau danh tiếng dần lan ra ngoài cùng với nhiều đời kinh doanh, bây giờ đã có tiếng tăm không nhỏ khắp toàn bộ tỉnh Đông Giang, học sinh trong quán hơn phân nửa đều là người ở châu huyện khác đến bái sư học nghệ. 
Sân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chet-tran-da-tro-lai/1519413/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.