Lâm Trạm nhìn chằm chằm vào cửa đông sương phòng, bước chân vừa động, lại đi sân của Lâm Hồng.
Kết cấu của sân này giống với sân phía đông, hôm nay Cẩm nương cùng Thụy nhi không ở, chỉ có một mình Lâm Hồng đang ở trong thư phòng.
Mặc dù mười năm không trở về, Lâm Trạm lại không cảm thấy xa lạ, quen thuộc đi vào.
Lâm Hồng đang ngồi bên bàn vẽ tranh, Lâm Trạm đứng cạnh cửa gọi hắn một tiếng, không thấy đáp lại, tò mò đi qua xem, lập tức không nói gì.
Hóa ra Lâm Trạm đang vẽ bộ dáng hôm nay của hắn lúc về nhà, không chỉ có quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, ngay cả bộ dáng hắn lúc bị cha đánh hai quyền, khóe miệng bầm tím, chảy máu cũng bị hắn vẽ lại.
Lâm Trạm xem có chút nghiến răng. Đệ đệ này của hắn không biết sao lại vậy, từ nhỏ liền yêu thích vẽ tranh, hơn nữa vẽ đều là cảnh hắn bắt nạt người, hoặc là lúc chật vật, chưa từng thấy hắn vẽ cái tốt một lần nào.
Suy xét đến cách lâu như vậy, hôm nay lần đầu tiên về nhà, ít nhiều cũng cho người mặt mũi, không thể đánh nó, Lâm Trạm miễn cưỡng khống chế bàn tay đang ngứa ngáy của mình, ngón tay dùng sức gõ hai cái lên mặt bàn.
Lâm Hồng cả kinh, ngẩng đầu lên thấy là hắn liền giật mình, vội vàng che lấp bức tranh, cười gượng nói: "Đại ca, sao huynh lại đến đây?"
Lâm Trạm hừ một tiếng, nghênh ngang ngồi ở trên ghế, nhếch chân lên.
Lâm Hồng vội lại gần rót trà cho hắn.
Lâm Trạm liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chet-tran-da-tro-lai/1519379/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.