Tiết thị dẫn Thanh Liễu vòng qua mấy hành lang uốn khúc, đi đến một cái sân ở phía đông, sân kia nhìn cũng không nhỏ, ba gian nhà chính, ba gian nhà kề, trong sân bày trí lại cực đơn giản. Trong sân dưới gốc cây sơn trà chỉ đặt một bộ bàn đá, hai đường lát đá chéo nhau hình chữ thập, trừ những cái này ra ngay cả một gốc hoa cũng không có. 
Tiết thị hơi xuất thần đứng ở cửa ra vào, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, kéo Thanh Liễu đi vào trong sân, “Trước Đại Lang ở đây, nó xưa nay không thích hoa hoa cỏ cỏ, hồi nhỏ lại nghịch ngợm, cả khu vườn bị nó nhổ cho không còn một ngọn cỏ, cây sơn trà kia là cha nó tự tay trồng mới có thể may mắn còn sống sót. 
Tiết thị đứng ở giữa sân, tỉ mỉ nhìn quanh bốn phía, thở dài: “Trong sân một bàn một ghế dựa đều là dáng vẻ lúc Đại Lang rời đi, hồi mới bắt đầu ta cũng không dám sang đây liếc mắt một cái...” Nói xong vành mắt lại đỏ. 
Thanh Liễu vô thố đứng ở bên cạnh, không biết nên an ủi bà thế nào. Nỗi đau mất con, chỉ sợ không phải một người ngoài nói hai ba câu là có thể an ủi. 
Cũng may Tiết thị rất nhanh đã tự mình ổn định lại, xoa xoa khóe mắt lại dẫn Thanh Liễu đi vào trong nhà. 
Đây là một gian nhà chính ở giữa, trong phòng bố trí đơn giản gọn gàng, Tiết thị mơn trớn từng món đồ, chậm rãi ngồi xuống ghế chủ, bảo Thanh Liễu ngồi ở bên tay bà. 
“Đại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chet-tran-da-tro-lai/1519369/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.