Edit: Tê Tê Team (Tà bǎobèi (´⌣`ʃƪ))
Câu nói phát ra từ bờ môi thơm của Nguyễn Thời Ý, mềm mại như gió xuân tháng hai, lại khiến sắc mặt Từ Hách khó coi cực độ.
Hắn như cái đinh đóng tại chỗ, nhìn lúm đồng tiền dịu dàng của Nguyễn Thời Ý, vừa như vì sao lấp lánh sáng rực, lại mang bóng tối âm u cuồn cuộn của màn đêm.
“Tiên sinh bất công! Dạy một mình Nguyễn tỷ tỷ thôi!” Mấy học viên nữ cười đùa cười đùa đến gần.
Nguyễn Thời Ý cụp mắt mỉm cười: “Đều do ta chọn hoa cỏ kỳ lạ, không thể nào hạ bút, khiến tiên sinh nhọc lòng hao tổn tinh thần!”
Từ Hách lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục dung trang nghiêm nghị.
“Hoa này là linh lan, còn có tên cỏ ngọc linh, đa phần sinh trưởng ở núi cao, tháng tư và năm nở hoa, tháng sáu nở hoa ở kinh thành thực sự hiếm thấy… Mà nhìn đóa hoa hiện nhũ sắc (màu sữa),treo rủ xuống như chuông, xinh xắn tao nhã lại không mất vẻ thanh khiết. Nghe nói, hoa này ở Tây biên cảnh thường có ý nghĩa ‘Hạnh phúc lại tới’.”
Vừa dứt lời, đôi mắt đen như mực tối sầm lại.
Các nữ học viên ồn ào thán phục: "Tiên sinh quả nhiên kiến thức uyên bác! Loài hoa hiếm thấy mà cũng rõ như lòng bàn tay!”
Nguyễn Thời Ý chỉ cảm thấy lời hắn nói như đã từng nghe, cũng như từ miệng nàng nói, dường như một chữ không sai!
Đầu óc hoảng hốt lóe qua một đoạn ký ức ngắn nào đó, hồi ức nơi sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chang-cung-song-lai-sao/2516773/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.