Edit: Vân
Hồ thu bằng phẳng như gương, phản chiếu núi rừng vàng đỏ, như bức tranh sơn thủy vẽ bằng chu sa.
Lầu gác hành cung mấy trăm năm đã qua ba lần trùng kiến đại tu như một viên trân châu chói lóa, tô điểm cùng với núi ở bên hồ.
Rừng quế ven hồ đang vào kì cuối hoa thịnh, mấy chục cung nhân coi sóc đứng dọc theo hàng hoa quế, chuyên chú hái từng cụm hoa.
Khi nam tử tráng niên mặc long bào đỏ thẫm lững thững dọc theo đường mòn đá vụn đến gần, tất cả mọi người đều khom người lui xuống, uyển chuyển thi lễ: "Bái kiến bệ hạ."
Gia Nguyên đế có mặt chữ "Quốc"*, mày rậm mắt sáng, tuổi chừng ba lăm, ba sáu, ngũ quan mang vẻ uy nghiêm của bậc vương giả, nhưng không kém phần tuấn tú nho nhã.
(*) 国
Hắn ta cười tủm tỉm, cảm thán với người trẻ tuổi bên cạnh: "Lẫm Dương Từ thị nhất định là bảo địa phong thủy, sáu mươi năm trước sinh ra Tham Vi tiên sinh, nay lại có ngươi kỹ thuật siêu quần, bút lực già dặn, thanh niên tài tuấn như vậy quả thật hiếm thấy!"
Từ Hách thầm buồn cười, cũng mặt dày cung kính đáp lại: "Bệ hạ quá khen, vi thần chỉ như ánh sáng đom đóm, sao có thể bì được với "Tham Vi tiên sinh"?"
"Phong cách vẽ của Từ khanh gia xác thực tương tự Tham Vi tiên sinh, nhưng khi Tham Vi tiên sinh còn sống, an cư ở kinh thành, có ngạo cốt của con cháu thế gia, bút mực hoa lệ mạnh mẽ nhưng không mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chang-cung-song-lai-sao/2516717/chuong-40.html