Chương 90
Edit: Huyên
Nguyễn Thời Ý nghe hết lời thánh dụ, không biết nên khóc hay cười, đau lòng thay cho Từ Hách trước giờ bận bịu chạy đông chạy tây.
Trước đây lúc nào cũng thận trọng, tốn công tốn sức đổi lấy vật trân quý của hoàng đế, phu thê hai người còn phải lo lắng đề phòng bị phát giác.
Người ngoài không nhìn ra Từ Hách đã dốc hết sức lực, Nguyễn Thời Ý lại có thể thấy sự mệt mỏi sâu trong đáy mắt hắn.
Thấy Từ Hách chỉ đơn giản thuật lại an bài của hoàng đế rồi lập tức về Ỷ Đồng Uyển, Nguyễn Thời Ý không yên lòng, sợ hắn kìm nén uất ức trong lòng. Nàng mượn cớ bưng canh gà, lặng lẽ đi theo.
Giữa vườn, trúc, đồng đung đưa, hạnh đào điểm xuyết, trên lầu cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời rám hồng tràn vào.
Trong ao cá nhảy đớp bèo, bên đình núi giả trùng điệp, phàm là vật có thể chơi hay thưởng thức đều tinh nhã hết sức.
Từ Hách đứng trước Tễ Lâm Đình ngắm hoa sen nở, quay đầu lại thấy Nguyễn Thời Ý dẫn Trầm Bích cùng tới, vừa ngạc nhiên lại vui mừng: “Nguyễn Nguyễn?”
Nhắc đến thật buồn cười, vì tránh hiềm nghi mà gần một tháng nay nàng đã không chính thức bước vào tiểu viện này.
“Nấu canh gà nhiều quá, chia một ít cho chàng.”
Lúc không có con cháu ở bên, nàng bỏ đi vẻ nghiêm túc thường ngày, giọng điệu cũng mềm mại thêm ba phần.
Từ Hách đã lâu không cảm nhận được sự dịu dàng của nàng, nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chang-cung-song-lai-sao/2516656/chuong-90.html