Edit: Vân
Chỉ cách Từ Hách có một thước, mùi tuyết và hơi nước ẩn trong áo khoác của hắn quyện vào hơi thở của nàng, khiến nàng bỗng chốc thất thần.
Đè không khí lúng túng xuống, nàng nhỏ giọng hờn dỗi: “Ta không cần ‘rèn luyện’ gì cả, cũng không cần ‘chịu đựng’, chàng thích đại bổ thì cứ tiếp tục bổ đi! Ta bận việc đi trước.”
Nàng vừa nói vừa bước khỏi hành lang, nhưng Từ Hách phi thân cản lại, “Nguyễn Nguyễn, trên bức họa… hình như đánh dấu Nguyễn gia.”
Trong nháy mắt, cánh mai mỏng đột nhiên được gió lùa, rơi đầy vai của hai người.
Băng tuyết tan thành nước, lạnh thấu lòng người.
“Chàng nói là…?” Trong con ngươi trong trẻo sáng rực của Nguyễn Thời Ý bỗng xuất hiện một tia ảm đạm.
Từ Hách mím môi, gật đầu đáp: “Không sai, là ở đây, Lan viên.”
*****
Sau một nén hương, Nguyễn Thời Ý sắp xếp xong mọi việc trong phủ, vội vàng bước vào họa thất ở Chiết Lan uyển.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Từ Hách lấy mấy đoạn Tình Lam đồ đã được ghép lại trong tủ, lật ra xem kĩ.
Nguyễn Thời Ý bất chấp người ngoài phỏng đoán thế nào, khép cửa phòng lại, đi thẳng đến bên cạnh hắn.
Ở chỗ hắn chỉ là một hình vuông và một chấm tròn ở bên phải bức họa.
Nàng bối rối: “Sao chàng biết đây là Lan viên?”
“Nàng ngẫm lại xem, bức họa này được vẽ vào ba mươi bảy năm trước, có lẽ gia gia nàng không đo đạc ra dấu mà phỏng lại theo bản vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chang-cung-song-lai-sao/2516589/chuong-57.html