Diệp Khê Thiến đỏhồng mặt, đăm đăm đi về phía trước, đi tới một nửa, đột nhiên nghĩ thếnày thật không phải phép, cho nên quay lại đường cũ trở về. Đi được mộtchốc lại phát hiện cảnh vật càng xa lạ, nàng bối rối, cước bộ càng ngàycàng loạn.
Lúc này, từ đằng xa, ở đình nghỉ mát có âm thanh truyền đến: “Tiểu thư, đã đẹp lắm rồi.” Ngữ khí có vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Mai nhi, đúng không? Ta cảm thấy búi tóc còn hơi lỏng.” Giọng nói mềm mại, pha lẫn xấu hổ và khó chịu.
“Tiểu thư, Tư Đồ thiếu gia sắp tới rồi, người cứ ở đây có phải hay không…”
“Không sao, ta muốn mình thật đẹp để huynh ấy ngắm.”
Diệp Khê Thiến trong lòng mừng thầm, vội vã bước tới, thấy một cô gái mặc yphục xanh nhạt ngồi ở lan can đình nghỉ mát, khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết, mũi vừa khéo léo, miệng nho nhỏ, đôi mắt sáng như hai vì tinhtú, mang theo vài phần linh khí. Búi tóc phi yến đơn giản của nàng đượcmột cây trâm tử ngọc tinh xảo cài cố định, phần đuôi trâm cài buôngthõng từng sợi trân châu nhỏ, gió thổi qua nhẹ nhàng xôn xao, trông vôcùng linh động. Còn bên cạnh là một cô gái khác vận y phục xanh, cungkính giúp cô gái kia trang điểm, vừa nhìn là biết đó là nha hoàn Mainhi.
Diệp Khê Thiến tiến lên hành lễ nói: “Xin cho tôi hỏi đại sảnh đi thế nào?” Bộ dáng nàng hơi quẫn bách.
“Ngươi là người phương nào? Làm sao có thể vào đây?” Mai nhi nghi ngờ hỏi.
“Là cùng Tư Đồ Khiêm vào.” Diệp Khê Thiến thành thật trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95906/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.