Liễu Văn nhìn AnNguyệt Quân, thâm tâm phút chốc run lên. Hắn sao lại có ánh mắt thếkia?! Lão thấp giọng hỏi: “Ngươi không muốn biết?”
An Nguyệt Quân vô tình nhếch môi, khoé miệng tràn đầy khinh thường, nhẹ nhàng mà đáp: “Muốn.”
Nghe câu trả lời của hắn, ánh mắt Liễu Văn nhẹ nhõm. Bảo chủ Nguyệt gia bảochẳng qua cũng chỉ là người bình thường thôi! Sắc mặt lão nhất thời trởnên buông lỏng, thanh âm bình tĩnh hơn, tiếp tục: “Bảo chủ, vậy ngài…”
“Nhưng nàng quan trọng hơn.” An Nguyệt Quân nghĩ đến nàng, ánh mắt liền hoá ấm áp, nhưng ngay sau đó lại phủ đầy tầng tầng băng giá. Hắn âm trầm nói:“Thương tổn nàng chịu, ta nhất định đòi lại gấp bội!”
Sống lưng LiễuVăn run sợ lạnh toát. Ánh mắt hắn quá khủng khiếp! Cho dù lăn lộn chốngiang hồ lâu như vậy, nhưng nhìn tử nhãn kia loé ra tầng tầng rét lạnh,bao nhiêu là âm ngoan cùng sát khí, lão cũng phải sợ hãi. Lão cố trấntĩnh, gắng gượng bày ra bình tĩnh trên mặt: “Bảo chủ, tại hạ không hiểu ý của ngài.”
An Nguyệt Quân cười lạnh một tiếng, mắt lãnh cảm chăm chú nhìn lão, không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Mùi máu tươi nồng nặc kích thích hắn, con ngươi đảo vòng, mắt liếc sang Liễu Hồng đã thê thảm đếnkhông thể thê thảm hơn ở một bên, lông mày nhướng lên, hỏi: “Ngươi muốnchết thế nào?”
Liễu Văn mắt đảo nhanh, lén lút hướng giá sách di động nhích tới. An Nguyệt Quân thu hết động tĩnh của lão vào mắt, con ngươinhá lên tia sáng, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, mắt lạnh nhìn lão mộtlát, sau đó rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95900/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.