Màn đêm buông xuống,qua mấy canh giờ, An Nguyệt Quân đã tay trái ôm thêm một cái bình hoa,tay phải cầm thêm rất nhiều thức ăn, đáng thương hướng Diệp Khê Thiếntrong cơn hưng phấn đang muốn rẽ vào một ngõ khác, cầu xin: “Nương tử,không cần cái bình hoa này không được ư?”
Diệp Khê Thiến cười híp mắt hỏi: “Phu quân, sao lại không cần?”
An Nguyệt Quân trừng mắt đảo quanh, nhỏ giọng đáp: “Nương tử, cầm thứ nàymất thể diện lắm. Với lại chúng ta còn phải đi đường xa, cầm theo khôngtiện.”
“Vậy sao? Tôi lại chẳng thấy ‘không tiện’ chỗ nào cả. Huống chi tôi thích nó lắm nhé.” Diệp Khê Thiến vui vẻ nói.
An Nguyệt Quân cầu xin nửa ngày cũng không được, đành bó tay, quyết định:“Nếu nương tử thích, ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.” Điệu bộ nhưanh hùng chết oan, thờ dài thườn thượt, mím môi ôm bình hoa tiếp tục đivề phía trước.
“Hi hi hi…” Diệp Khê Thiến bị bộ dạng của hắn chọc cho buồn cười, sau đó mới tốt bụng bảo: “Được rồi, được rồi, không cần cũng được.”
An Nguyệt Quân mới đầu vui vẻ, sau lại nghi ngờ hỏi: “Không phải nương tử thích nó lắm sao?”
“Trêu anh đó.” Diệp Khê Thiến kiễng chân lên xấu xa nhéo má hắn, cảm thánnói: “Ai bảo anh bày ra bộ dạng khiến tôi muốn trêu anh cơ chứ?”
AnNguyệt Quân vừa nghe mặt đã tối sầm, mắt đẹp lấp loáng ánh lệ, lông midài rung rung, miệng môi càng mím chặt, vô cùng đáng thương ai oán trách nàng: “Nương tử, nương tử, sao nàng lại đối xử với ta như vậy chứ?”
“Hử?” Diệp Khê Thiến không thèm thấy tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95891/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.