An Nguyệt Quân nghe Tề Thiên Phóng, lập tức sốt sắng ấn Diệp Khê Thiến nằm trở lại. Động táccủa hắn cẩn thận hệt nâng niu một món đồ thuỷ tinh. Hắn lo lắng kiểm tra toàn thân Diệp Khê Thiến, hỏi dồn: “Nương tử, có chỗ nào đau không? Cócần gọi đại phu tới xem không?”
Diệp Khê Thiến đang bị thương vẫn cố cười, lắc đầu. “Ngốc ạ, em không yếu thế đâu.”
Bấy giờ An Nguyệt Quân mới yên lòng nở nụ cười vui sướng tựa trẻ thơ mọi khi.
Tề Thiên Phóng đứng ngoài bước vào, thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn rót một chén trà nhấm nháp, đôi mắt lạnh hứng thú quan sát đôi tình nhân nồngnàn trước mặt.
Đôi tình nhân ngạc nhiên quay qua nhìn hàng loạt động tác của y, không hé một lời.
“Sao không tiếp tục đi?” Tề Thiên Phóng nghiêm mặt, trong giọng lẫn chút châm biếm.
An Nguyệt Quân lạnh lùng ngó y, lông mày cau có, ý đuổi người lồ lộ.
Tề Thiên Phóng vờ như không thấy, cười nhẹ bảo: “Ta tới ra yêu cầu đây.”
“Ngươi muốn gì?” An Nguyệt Quân hỏi không hề chớp mắt.
Tề Thiên Phóng lấy một bình sứ nhỏ màu đen từ trong ngực. Y nhếch môi.“Rất đơn giản. Chỉ cần ngươi uống viên thuốc trong này là được.”
“Tề Thiên Phóng, anh có ý gì?” Diệp Khê Thiến đột nhiên thấy bất an.
“Nương tử…”
“Anh nín!” Quát xong, Diệp Khê Thiến ho khan không ngừng. An Nguyệt Quân vội vã rót trà, vỗ lưng cho nàng hồi lâu, nàng mới hết ho.
“Vì cô, hắndán cáo thị rằng ai cứu được cô thì Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276229/quyen-2-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.