Phòng đầy người nhưng hoàn toàn yên tĩnh. Mọi sự chú ý đều đặt lên vị đang nằm trên giường.
Đại phu nặng nề quay đầu, thở dài: “Trên kiếm có độc. Nếu không rút kiếmngay, để độc lan đến tim thì thật không thuốc nào cứu nổi.”
Nghiêm trọng vậy ư? Môi Diệp Khê Thiến run rẩy, mắt muôn trùng sợ hãi, hỏi nhỏ: “Rút kiếm có gây nguy hiểm gì không?”
“Phu nhân, dù rút hay không đều nguy hiểm.” Đại phu lắc đầu.
“Rút kiếm.” Diệp Khê Thiến nắm chặt tay An Nguyệt Quân đưa ra quyết định. Dù kết quả ra sao, nàng vẫn sẽ ở bên hắn.
“Vâng. Vì không có thuốc tê nên xin phu nhân hãy giữ chặt bảo chủ để tránh lúc rút kiếm bảo chủ có những hành động quá khích gây thương tổn đến bảnthân.” Đại phu vừa dặn vừa nhích sang bên chừa chỗ cho Diệp Khê Thiếnvào.
Diệp Khê Thiến gật đầu bò lên giường giữ An Nguyệt Quân. Nhìnkhuôn mặt mới đây thôi còn đỏ hồng đầy sức sống nay trắng bệch như tờgiấy, nước mắt nàng lại lã chã tuôn rơi ướt đẫm má hắn.
“Nương… tử,nương… tử, đừng khóc… đừng… khóc… ta… đau lòng…” Bàn tay run rẩy nânglên toan lau đi giọt lệ của nàng, tuy nhiên nửa chừng nó lại rơi xuống.
Diệp Khê Thiến sửng sốt, con tim rung động mãnh liệt. Tên ngốc này, bịthương cỡ đó rồi mà vẫn muốn an ủi nàng, sao lại có người ngốc thế chứ?Nước mắt càng mau, nàng nghẹn ngào: “Quân… Quân ơi…”
“Phu nhân, không thể chậm trễ thêm nữa.” Đại phu không đành lòng quay đầu phân phó hạnhân: “Phiền mang nước nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276224/quyen-2-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.