An Nguyệt Quân quấnDiệp Khê Thiến thêm lát nữa mới sảng khoái rời giường. Má hồng, mắt nheo nheo hệt như chú mèo được cho ăn no, hắn nở nụ cười thoả mãn.
Đáng chết, kẻ túng dục là hắn, vậy vì sao người bị nhũn đùi, đau eo, đến sức nhấc tay cũng không có đành phải nằm bẹp dí trên giường lại là nàng?!Vì sao…?! Vì sao sau sung sướng luôn là đau khổ?!
Rửa mặt chảiđầu xong, An Nguyệt Quân đến bên Diệp Khê Thiến, cúi người cười vớinàng, hôn nhẹ lên môi nàng, bảo: “Nương tử, ngủ thêm chút nữa đi.”
Diệp Khê Thiến nhìn hắn chằm chằm, càng nhìn càng khó chịu. Không thể để hắn được lời của mình dễ thế được! Nàng hung hăng tuyên bố: “Lần sau đếnlượt em ăn anh!” Như vậy thắt lưng chắc không đau nữa nhỉ?
AnNguyệt Quân ngẩn tò te, dịu dàng từ khoé môi lan thẳng đến đáy mắt. Hắnmỉm cười, xoa mặt nàng, nói: “Ừ, nương tử sao ta vậy.”
Nàng ăn hắn? Chà… Nương tử khác các cô nương khác ở chỗ này đấy, đáng yêu và quyến rũ khiến hắn yêu tới khắc cốt ghi tâm.
Cốc cốc!
“Vào đi.” An Nguyệt Quân quấn kỹ Diệp Khê Thiến bằng chăn rồi đổi mặt lạnh gọi hạ nhân.
Nha hoàn bê thức ăn hành lễ: “Bảo chủ, phu nhân, đã hâm nóng cháo rồi ạ.”
“Để lên bàn.” An Nguyệt Quân bảo.
“Vâng.” Nha hoàn làm theo rồi lui ra.
Bấy giờ, An Nguyệt Quân toan quay đầu thì…
Bốp!
“Nương tử, sao lại đánh ta?!” An Nguyệt Quân ngẩn người xoa má, đôi mắt to ánh lên uất ức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276222/quyen-2-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.