“Lăng Ba Vi Bộ? ThiênNữ Tán Hoa? Hay Ngọc Nữ Tâm Kinh?” Diệp Khê Thiến hưng phấn tuôn hàngloạt cái tên trong phim võ hiệp từng xem.
“Nương tử, nàng nói gì vậy?” An Nguyệt Quân ngơ ngác.
“À…” Diệp Khê Thiến cứng họng, cơn kích động xẹp hơn phân nửa. “Vậy anh định dạy em cái gì?”
“Khinh công.” An Nguyệt Quân vui vẻ trả lời. Có khinh công, thời điểm gặp nguy hiểm nương tử có thể chạy trước, như vậy sẽ chẳng ai chạm vào nương tửđược hết.
Càng nghĩ càng vui, dung nhan điên đảo chúng sinh sángbừng. Vẻ đẹp tuyệt diễm ấy dường như không thuộc về nhân gian. Đôi mắthắn lấp lánh hương vị hạnh phúc, làn da nõn nà ửng hồng như chú mèo trộm được cá. Hắn nở nụ cười đáng yêu, đáy lòng mừng rỡ: nương tử là củahắn!
“Anh đang âm mưu cái gì đúng không?” Diệp Khê Thiến nheo mắt liếc An Nguyệt Quân. Nụ cười của hắn sặc mùi gian trá thế cơ mà!
An Nguyệt Quân cực lực lắc đầu, vô (số) tội hô: “Không, ta có âm mưu gì đâu!”
Rồi An Nguyệt Quân cười rộ bảo: “Nương tử, chúng ta bắt đầu nhé?” Chỉ cầnđược ở bên nương tử, dù một chút thôi hắn cũng thấy hạnh phúc.
“Ừ.”
…
Một đêm yên tĩnh. Yên tĩnh lạ thường.
“Ai đó?!” Diệp Khê Thiến đang thiu thiu ngủ, chợt cảm giác có người lảng vảng bèn bật dậy lớn tiếng quát.
Xung quanh im ắng không tiếng động, nhưng nàng vẫn thấy chưa ổn. Không khí thoang thoảng một mùi hương nghe quen quen.
Vội xuống giường, mò mẫm đến bên bàn thắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276208/quyen-1-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.