Tại Lạc An các.
Có lẽ khoái trá vì mới trừng trị được một kẻ xấu, Diệp Khê Thiến rất vui vẻ, vừa ngân nga vài giai điệu vừa uống trà.
“Nương tử, nàng cười gì thế?” Giọng nói trong vắt, mềm mại cất lên kèm theo chút vị chua.
“À, không có gì.” Diệp Khê Thiến giật mình, bối rối phủ nhận.
Môi An Nguyệt Quân nở một nụ cười đáng yêu, tuy nhiên giây tiếp theo, hắn lại buồn buồn bảo: “Nương tử, ta ghen, ta ghen lắm!”
“Gì?” Chẳng đầu chẳng cuối, Diệp Khê Thiến chả hiểu ra làm sao.
“Nương tử, hắn chạm vào nàng rồi ư?” Âm điệu của An Nguyệt Quân tuy dịu dàng nhưng vẫn rất bực bội, âm trầm.
“Anh không tin em ư?” Diệp Khê Thiến lạnh mặt, trái tim nhức nhối. Điều quan trọng nhất trong tình yêu là tin tưởng. Nếu cả điều cơ bản đó hắn cũngkhông có thì hai người làm sao duy trì nổi?
Lần đầu tiên An NguyệtQuân thấy Diệp Khê Thiến lạnh lùng với mình, mặt mày lập tức hốt hoảng,lúng túng, cánh môi đỏ tươi trở nên trắng bệch, cặp mắt nai lóng lánhánh lệ. Hắn ôm cổ nàng, giải thích: “Nương tử đừng giận! Ta không hềnghi ngờ nàng, ta chỉ ghen! Ghen muốn phát điên lên được! Nàng là củata, ai cho tên khốn ấy chạm vào? Một đầu ngón tay cũng không cho! Nươngtử, nàng là của ta, của ta, của ta… Nàng là của ta, đúng không?” Đoạn,hắn nắm chặt tay nàng, ấp nó vào lòng mình, miệng vẫn vô thức lẩm bẩm:“Nương tử, cơ thể nàng chỉ được mang mỗi hơi thở của ta thôi.”
DiệpKhê Thiến bị bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276202/quyen-1-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.