An Nguyệt Quân dùng đủ mọi cách nhõng nhẽo với Diệp Khê Thiến đòi đi nhưng không được, cuốicùng đành phải uất ức bĩu môi dừng chân sau ngưỡng cửa, đáy mắt yêuthích lẫn ghen tị nhìn ba bóng người vui vẻ rời đi.
Mãi cho đến khibóng không thấy nữa, An Nguyệt Quân mới mở miệng gọi: “Dương Hoà!” Giọng nói lạnh như băng, so với thường ngày còn lạnh hơn.
“Dạ!” Dương Hoàlập tức hô đáp. Bảo chủ muốn đi thị sát cửa hàng rồi sao? Gật gù, DươngHoà mừng thầm trong bụng, xem ra bảo chủ vẫn còn chút lý trí. Mặc dù cửa hàng tổn thất không đáng kể lắm nhưng vẫn phải mau chóng đến xem xét.
“Ngươi đi cọ rửa nhà xí bảy ngày.” Mắt xếch tà mị ngập tràn giá rét, hơi thởlạnh lẽo lan tràn. An Nguyệt Quân dứt lời liền không chút thương tiếcquay ngoắt bỏ đi!
“Á?” Dương Hoà trợn tròn mắt. Kêu bộ xương khô rụng rời là lão đi cọ rửa nhà xí? Không phải chứ? Dù sao đường đường lãocũng là tổng quản Nguyệt gia bảo, có thể chừa chút mặt mũi cho lãokhông? Mà tự nhiên vô duyên vô cớ bảo chủ lại trút giận lên đầu lão… A!Dương Hoà nháy mắt minh bạch. Bảo chủ đang mượn việc công trả thù riêngđây mà, trả thù lão già này lúc nãy lỡ miệng, trả thù vì lão tự dưngchen ngang làm bảo chủ không thể cùng phu nhân dạo chợ.
Nhất thời,Dương Hoà dở cười dở mếu, trông bóng lưng xa xa của chủ, bổ sấp bổ ngửađuổi theo, cầu xin: “Bảo chủ, ngài có thể đổi cho thuộc hạ việc kháckhông? Ngài xem xem, lưng thuộc hạ sắp còng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276193/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.