Thi Tiêu An đứng ởcửa, ánh mắt đong đầy tình ý đặt trên người An Nguyệt Quân, tuy nhiênnàng ta phát hiện hắn lại không hề để ý tới mình. Thất vọng cùng ghen tị quay cuồng trào dâng trong lòng, Thi Tiêu An cắn chặt môi dưới, thướttha yểu điệu lướt đến gần An Nguyệt Quân, điệu bộ hờn trách.
Tớitrước mặt An Nguyệt Quân, nàng ta đưa tay nhận chén sứ từ một tỳ nữ dâng lên, dịu dàng nói: “Biểu ca, ca một đường vội vã trở về bảo, chắc cũngmệt lắm rồi đúng không? Ta đã sớm bảo người chuẩn bị tổ yến chưng đườngphèn cho biểu ca tẩm bổ đây.”
An Nguyệt Quân lạnh lùng cười khẩy, nụ cười rét mướt sánh ngang băng tuyết nghìn năm, trầm thấp gọi: “Dương Hoà.”
“Dạ, bảo chủ.” Dương Hoà lập tức sẵn sàng chờ lệnh.
“An bài họ cho tốt.” An Nguyệt Quân liếc mắt nhìn hai vị khách bất đắc dĩ, chất giọng không mang theo tia tình cảm.
“Dạ.” Dương Hoà hiểu ý đáp.
Quay đầu, Dương Hoà lịch sự khom người với Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi, nói: “Mời đi bên này.”
Hai người gật đầu, Dương Hoà đánh mắt liếc An Nguyệt Quân thấy chủ không có thêm ý kiến gì mới dẫn họ lui xuống.
Xong xuôi, An Nguyệt Quân quay ngoắt lại về phía Diệp Khê Thiến nở nụ cườirực rỡ, chói loà đến độ trời đất cũng điên đảo thất sắc, đôi môi đẹpcong cong tao nhã. Hắn cẩn thận lấy lòng hỏi: “Nương tử, như vậy nànghài lòng chưa?”
“Rồi, rồi, rồi, hài lòng rồi.” Diệp Khê Thiến cườihíp mắt trả lời, tay thích thú véo mạnh gò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276190/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.