An Nguyệt Quân cùngDiệp Khê Thiến, hai người một ngựa vó câu không ngừng nghỉ lên đường,rốt cuộc 3 ngày sau cũng về tới Nguyệt gia bảo. Lâm Nguyệt thành làtrung tâm kinh tế của Tử Nguyệt vương triều, Nguyệt gia bảo ở Lâm Nguyệt thành chiếm địa vị rất lớn, phạm vi ảnh hưởng của nó kéo dài tới tậnbên ngoài. Tiệm trang sức, tiệm đồ cổ, tửu lâu… chỉ cần kiếm được tiềnlà Nguyệt gia bảo đều nhúng tay vào, vì vậy có thể nói là phú khả địchquốc. Không chỉ Tử Nguyệt vương triều, thậm chí cả các vương triều kháccũng phải nghe qua danh của Nguyệt gia bảo. Ở trong lòng người dân, bảochủ Nguyệt gia bảo An Nguyệt Quân chính là thần! Vị trí so với đương kim hoàng thượng của Tử Nguyệt vương triều Tử Hạo có thể nói còn lớn hơn!
*phú khả địch quốc: dịch nghĩa là giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước, ở đây ý nói cơ ngơi của Nguyệt gia bảo sánh được với cả Tử Nguyệt vương triều
Tổng quản Nguyệt gia bảo Dương Hoà dẫn theo chúng nô bộc trong bảo ra ngoàicửa lớn đợi, thần sắc ai nấy đều khẩn trương và sợ hãi. Không phải vìbảo chủ đối đãi với hạ nhân hà khắc, mà là vì hắn vẻ mặt quanh năm âmlãnh, chỉ cần một cái liếc mắt cũng làm đáy lòng người khác cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Đương nhiên, ngoại trừ một người. Nàng ta mặc một bộ yphục đỏ thắm, khuôn mặt nhu mà không mị, kiều mà không diễm, đôi mắtlong lanh hàm chứa vô vàn tình ý say đắm, môi chẳng điểm cũng hồng,khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn. Nàng ta chính là biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276188/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.