Ngoài cửa, một bónghình xinh đẹp thướt tha lượn lờ tới trước mặt Tề Thiên Phóng. Khuôn mặttinh xảo, không dùng quá nhiều son phấn, rất trong sáng, rất thuầnkhiết, rất trang nhã, một cô gái dịu dàng nết na nhưng nét mềm mại đángyêu kia lại có chút không thực. Bù lại trang phục thuỷ lam cùng quần lụa mỏng càng tăng thêm vẻ mờ ảo cho nàng.
Trên mặt Tề Thiên Phóng nồngđậm chán ghét, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, giọng nói trào phúng: “Dương Nhược Nhi, ngươi tới làm gì? Tới nhìn ta đã chết chưa sao?”
“Thiên Phóng…” Dương Nhược Nhi tràn ngập áy náy, mắttrong nhìn y, thấp giọng gọi y. Nàng đã tin, cho dù nàng làm chuyện nhưvậy y cũng sẽ tha thứ cho nàng.
“Không nên gọi cái tên này để khiếnta nhớ ngươi đã từng ác tâm với ta đến cỡ nào!” Tề Thiên Phóng nghe nàng mãi kêu mình làm y vô cùng chán ghét, nụ cười trên khoé môi càng thêmlạnh.
Gương mặt Dương Nhược Nhi trắng bệch, nghĩ muốn nói ra, nhưngrồi lại ngậm ngùi nuốt xuống. Nàng chạy đến trước mặt y, dùng sức ôm lấy y, thân mình không ngừng run rẩy, nước mặt giọt giọt rơi xuống, thìthào: “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”
Tề Thiên Phóng dùng sức đẩy Dương Nhược Nhi ra làm nàng ngã nhào trên đất, phải đau đớn kêu lên mộttiếng. Y cũng thờ ơ ngạo nghễ nhìn nàng, hận thù nói: “Ngươi nghĩ mộtcâu xin lỗi là xong rồi sao? Ngươi nghĩ một câu xin lỗi thì có thể làmcho mọi chuyện trở lại như xưa sao? Ngươi nghĩ một câu xin lỗi có thểlàm cho vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276183/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.