Trì Tú Tâm không biết y chính vì nhìn nàng mà ngây người. Dù sao từ lúcnhận tú cầu đến giờ, y cũng không nhiều lời, chỉ có ban nãy cùng nàngtranh luận chuyện tắm rửa mới phá lệ nói nhiều hơn một chút, còn bìnhthường tính cách y có phần trầm lặng, giống như lúc này chẳng nói mộtcâu, nàng chỉ có thể dựa theo thói quen ngày thường, chủ động nắm lấytay y, kéo ra tiền sảnh.
“Cha nhìn con rể đủ chưa? Chàng cóphải danh lam thắng cảnh đâu!” Thấy cha mình đi sát bên cạnh, Trì Tú Tâm cười khanh khách, có vẻ đắc ý nói.
Tên ăn mày bị nàng lôi kéo,cuối cùng tầm mắt lẫn tinh thần lúc này mới chịu hồi phục. Bởi y muốnthuận theo tự nhiên, nên quyết định mọi sự cứ để cho ông trời an bài, ykhông cần tránh né cha con bọn họ làm gì, dĩ nhiên cũng không cần bảotrì trầm mặc.
“Tôi nói hai người... Có một tên ăn mày làm conrể nào phải chuyện vẻ vang gì. Chẳng lẽ một chút cũng không cảm thấy mất mặt?” Y hơi nhếch miệng, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Quả tình y đã lâu không cười, cho nên phản ứng như vậy, ngay cả chính y cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Vậy thì đã sao? Ăn mày chẳng qua không có tiền của, so với năm đó ta dựngnghiệp từ hai bàn tay trắng thì có khác chi đâu. Thế nhưng cậu nhìn tabây giờ xem, đã là người có tiền rồi! Cho nên hiện tại cậu không có tiền cũng không quan trọng, chỉ cần học thêm chút tài nghệ, sẽ không còn làăn mày nữa!” Trì lão gia nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-an-may/2342670/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.