Người viết: Nam Huyền
- Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
Ban đầu anh xem cô là người anh em
Là thời niên thiếu ngây ngô, thơ mộng không thể quay lại ấy, số phận sắp xếp cho Giang Sơn và Trác Yến trở thành người bạn thân, ăn ý, tâm đắc bên nhau, nhưng không sắp xếp cho họ trở thành mãi mãi của nhau. Đọc xong ‘’Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh’’, tôi nhớ về kết thúc của một tình yêu âm thầm mà sâu nặng của Trương Nhất Địch dành cho Trác Yến, cuối cùng họ đã có một hạnh phúc dành cho nhau, nhưng tôi mãi day dứt về Giang Sơn, tình yêu của cậu sâu đậm quá, khiến tôi ám ảnh cái tên của cậu ‘’Giang Sơn’’.
Cách mà Giang Sơn và Trác Yến thân thiết nhau khiến tôi cảm thấy thật đặc biệt, thật vui vẽ, hai người giống như những học sinh cấp 2, 3 vậy, qua những lời cãi nhau, công kích nhau đã thể hiện sự thân thiết và ăn ý của hai người. Đọc truyện, tôi tưởng tượng rằng, Giang Sơn là một chàng trai hòa đồng, hướng ngoại, tính cách năng động và cậu nói ‘’Rất’’ nhiều, nhưng càng đọc, tôi lại nhận ra cậu là một người điềm tĩnh, chẳng qua khi đối mặt với Trác Yến cậu đã bộc lộ ra tính cách trẻ con, thích trêu đùa của cậu.
Tôi thích Giang Sơn, thích mỗi lần cậu kì kèo, tranh cãi với Trác Yến, thích mỗi lần Trác Yến lấy Ngô Song ra để bắt nạt cậu…và cậu lúc nào cũng phải chịu nhún nhường trước sự bắt nạt vô lý đùng đùng đó của Trác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/3122045/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.