Anh rất giận rất giận.
Tuy cô nói cô đã nói rõ với cậu ta rằng cô là người của anh, nhưng anh vẫn rất giận rất giận.
Anh đáp máy bay xa xôi đến dỗ dành cô đừng giận nữa, nhưng cô lại không có ở đó.
Anh đợi suốt đêm, anh đứng dưới khu nhà ký túc của cô đợi cả đêm; mà suốt đêm ấy, cô lại đi gặp Trương Nhất Địch.
Anh thấy tim rất đau.
Dù là nguyên nhân gì, anh cảm thấy luôn là chính cô muốn đi gặp người đó nên mới đi.
Anh đã lập tức đáp máy bay quay về.
Về đến nhà, anh uống say khướt.
Hết uống trong nhà lại ra ngoài uống.
Trong mơ màng, anh thấy cô.
Cô ngồi cạnh anh, dịu dàng, ngoan hiền, nghe lời biết bao.
Anh thật sự thích dáng vẻ ngoan ngoãn lúc này của cô.
Cô chủ động ôm anh, kéo anh vào cơ thể thơm ngát mềm mại của cô để an ủi, dỗ dành anh.
Anh bỗng thấy mũi cay cay.
Đẩy cô ra, ấm ức nói: “Anh không cần em nữa! Chúng ta chia tay!”.
Nhưng giây sau đó anh lại vội vã kéo cô lại, ôm cô vào lòng, siết mạnh.
Anh rơi nước mắt.
Vừa khóc vừa van xin cô: “Văn Tĩnh, xin em đừng rời xa anh! Văn Tĩnh, anh sai rồi, anh không muốn chia tay! Cho dù em thích anh hay hắn, cho dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không chia tay em! Chúng ta không chia tay, được không?”.
Anh vừa khóc vừa hôn cô.
Nụ hôn dần biến thành vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/3122041/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.