Hình như anh có vẻ khác lúc nãy.
Ban nãy những bong bóng cảm tính đang nổi lên xung quanh anh bây giờ đã biến mất, lúc này anh hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, bình tĩnh, kiềm chế, không dễ dàng để lộ cảm xúc.
Cô bất giác cau mày.
Thấy cô cau mày, Trương Nhất Địch cười khẽ, nói ngắn gọn: “Đừng lo, chúng ta là bạn thân, tôi sẽ không đùa giỡn với cậu. Cho dù ba cậu kia thật sự thích cậu thì… ”. Trác Yến thầm nín thở nghe anh nói tiếp: “… tôi sẽ không!”.
Trác Yến cảm thấy hơi thở bị mắc kẹt ở cổ họng bây giờ có thể thở ra nhẹ nhõm.
Cô không biết nên nói gì, chỉ cười hì hì với anh.
Đại Vĩ ngồi cạnh đã bắt đầu say bỗng lên tiếng: “Lão đại, cậu, phạt rượu phạt rượu!”.
A Viên và Cát Huy vội vàng giữ cậu ta lại, không cho cậu ta nói tiếp.
Trương Nhất Địch đứng dậy, cười nhẹ rồi nói với Trác Yến đang thiếu tự nhiên: “Ra ngoài cho mát đi!”.
Trác Yến cùng Trương Nhất Địch ra khỏi quán ăn, ngồi xuống bồn dưới anh đèn điện bên ngoài cửa quán.
Hai người cùng im lặng.
Trác Yến thấy mất tự nhiên.
Không chịu nổi sự ngượng ngập im lặng như vậy, cô vụt đứng lên, tay chỉ về phía trước, cười khan: “À ờ, ra đây lâu quá rồi, có phải chúng ta, he he he… nên về trường không?”.
Trương Nhất Địch ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu lên gương mặt anh, khiến trông anh có vẻ u buồn hơn bình thường.
Trong đáy mắt anh như có ánh sáng đang lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/106509/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.