Cách gọi mới “Trác Tam Thuận” nhanh chóng nổ tung. Mỗi lần Trác Yến bị mọi người chọc là “Trác Tam Thuận”, cô đều thấy oán hận Giang Sơn vô cùng.
Đều do cậu gọi gầm rú với cô, khiến cô “tam thuận” đến nỗi người người đều biết!
Sau mấy hôm tập quân sự, các thầy ra khẩu lệnh tới mức khản cả giọng, trường liền giao cho mỗi liên đội một cái loa cầm tay để các thầy sử dụng.
Trác Yến vô cùng tò mò với chiếc loa chuyên dụng của các thầy, nảy sinh ra một niềm hứng thú mãnh liệt.
Mỗi lần giải tán và nghỉ ngơi, cô lúc nào cũng đến cạnh các thầy, cười hì hì để tiếp cận, muốn lừa các thầy cho cô mượn loa chơi một chút, tiếc là các thầy canh chừng quá kỹ, lúc nào cô cũng bó tay.
Hôm đó các thầy lại đi họp, đội ngũ giao lại cho Giang Sơn điều khiển.
Lúc tập đi, Trác Yến lại thuận tay, Giang Sơn lại không hề nương tình mà gầm lên với cô.
Trác Yến rất bực tức, chỉ mong đạp Giang Sơn một cái cho hả dạ.
Lúc nghỉ, cô nhân lúc các thầy không có ở đây, hứng chi chạy ra nhặt chiếc loa bị bỏ quên ở một bên.
Vừa cầm được loa, ngẩng đầu lên, Trác Yến đã giật bắn mình, Giang Sơn đang đứng cách cô mấy bước, lạnh lùng nhìn cô.
Cô rụt cổ lại, hừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đợi cậu ra lệnh cô dừng lại, cảnh cáo cô không được phép nghịch chiếc loa.
Nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì.
Cuối cùng cô thấy cậu chỉ liếc cô một cái, không thu hồi lại loa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/106507/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.