Trương Nhất Địch thay mặt ba người anh em cùng phòng, nhiệt tình mời Trác Yến đến phòng của họ.
Trác Yến cảm thấy hơi xấu hổ.
Trương Nhất Địch nói: “Có muốn biết giỏ táo đó dùng làm gì không? Còn nữa, có muốn nhìn tôi đánh ba tên lừa đảo đó thế nào không?”.
Trác Yến lập tức động lòng.
Dưới sự yểm hộ của Trương Nhất Địch, cô đã chui vào phòng kí túc nam một cách thành công.
Vừa vào trong đã nhìn thấy ba nam sinh kia đứng thành một hàng nhìn cô, người thì ngoẹo đầu nhìn, người thì nhăn mũi, kẻ lại cười hí hí.
Trác Yến thấy ba anh chàng này quen quen, chắc vì trước kia đã từng học chung tiết tiếng Anh.
Cô lườm ba anh chàng vẻ mặt kì quặc này, ra sức khiến gương mặt có vẻ khinh bỉ: “Một đám thủ - hạ - bại – tướng! Ba người luân phiên chiến đấu cũng không thắng nổi mình tôi, còn cười cười cười à, thật không biết xấu hổ là gì!”.
Trương Nhất Địch bên cạnh ho khẽ.
Trác Yến nghiêng đầu nhìn sang: “Mình còn tưởng cậu không biết họ dùng số QQ của cậu chứ! Kết quả bây giờ mình nghĩ chắc cậu biết rồi!”. Cô hừ mũi: “Anh đẹp trai, cho một lí do đi! Đây – là – tình – huống – gì?”.
Trương Nhất Địch đưa nắm tay lên miệng, lại ho.
Trác Yến cảm thấy trước mặt vạch đen chảy dài.
Sau khi ngừng ho, Trương Nhất Địch ngước lên, thành thật: “Họ nói, cảm thấy cậu rất có ‘ý tứ’(*),xin tôi cho một cơ hội để giao lưu”.
________________________________________
(*)Có ý nghĩ là thú vị, đồng thời cũng mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/106505/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.