Trác Yến nhìn màn hình, có phần đờ đẫn.
Kỳ nghỉ này, trong vô thức, dường như cô đã gần gũi hơn với Trương Nhất Địch.
Tuy chân cô là do anh làm gãy, vì thế anh hổ thẹn nên mới chăm sóc cô, mọi thứ đều hợp tình hợp lý. Nhưng sao cô lại quên mất rằng rốt cuộc canh vẫn là người đã có bạn gái.
Đối với một người đã có bạn gái, Trác Yến mơ hồ cảm thấy cô và anh quá gần gũi, hình như có vẻ không thích hợp.
Cô lặng lẽ đăng nhập ẩn vào QQ, len lén đổi tên mình từ “Trác XX” thành “Trác Yến”.
Sau đó đi tắm.
Lúc quay về, vừa dùng khăn bông lau mặt, vùa thờ ơ liếc nhìn màn hình vi tính.
Tay cầm khăn bông, trong tích tắc động tác như khựng lại.
Avatar của Trương Nhất Địch cũng là trắng đen, chứng tỏ anh không online.
Nhưng tên của anh cũng đã từ “Trương OO” đổi thành “Trương Nhất Địch”.
Trác Yến nhìn ba chữ đó, cười cười rồi tắt máy, lên giường ngủ.
Hôm đầu nhập học, Trác Yến đến khoa đăng ký, gặp Giang Sơn ở đó.
Giang Sơn đang bận giúp thầy. Thấy Trác Yến, cậu nhướng mày cười với cô: “Ôi, nàng thọt hai chân mọc đủ rồi, đi lại không xiêu vẹo nữa! Chúc mừng chúc mừng!”.
Trác Yến bực tức lườm cậu: “Miệng chó không nhá nổi ngà voi!”, phản bác lại, rồi hỏi thêm: “Khi nào thì xong?”.
Ánh mắt Giang Sơn lóe sáng: “Sao nào, nhớ anh àh? Muốn nhanh chóng hàn huyên với anh về tình cảm ly biệt kỳ nghỉ đông này hả?”.
Trác Yến không kìm được, đưa chân lên đá cậu: “Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/106503/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.