Mấy cô gái vừa dìu vừa đỡ Trác Yến xuống lầu.
Phía dưới có một người đang đứng.
Thấy họ xuống, người đó tiến tới, dừng lại cạnh Ngô Song nhưng ánh mắt lại nhìn Trác Yến: “Nàng thọt, cậu có phúc rồi, lần này anh đây cùng đi với các bạn”.
Trác Yến nhìn gương mặt tươi cười muốn bị ăn đấm của Giang Sơn, vô cùng kinh ngạc: “Hả?”. Rồi cô quay sang nhìn Ngô Song: “Cậu ta vừa nói tiếng Nhật hả? Sao tớ không hiểu?”.
Lộ Dương cũng tỏ ra kì lạ: “Lớp trưởng, thầy hướng dẫn giữ cậu lại giúp thầy sắp xếp tài liệu mà?”.
Giang Sơn thuận miệng đáp: “Đợi khi nhập học rồi tính!”.
Trác Yến thì thầm với Ngô Song: “Cậu ta học cậu đấy! Yêu thích đêm trước khi nhập học thế!”.
Ngô Song cười cười, giải thích giúp Giang Sơn: “Thôi đừng đùa nữa! Chân cậu không ổn, đi trước mấy ngày, mọi người cùng đi thì còn có thể chăm sóc cậu!”.
Trác Yến kéo dài giọng kêu lên: “Ồ, thế à!”. Cô nháy mắt với Ngô Song cười gian: “Cảm ơn các cậu, lớp trưởng và cả lớp nương”.
Bên này mọi người đang trò chuyện thì bên kia bỗng có người gọi: “Trác Yến”.
Mọi người đều quay lại nhìn.
Thò cổ ra, nhìn qua đầu hai người, Trác Yến nhìn thấy Trương Nhất Địch gần đó.
“Trác Yến”. Anh đến gần, trên vai là chiếc ba lô, đứng trước mặt cô và mỉm cười: “Đồ đạc thu dọn xong chưa? Xuất phát được chưa?”.
Trác Yến lại ngạc nhiên: “Ừ, thu dọn xong rồi... Hả? Cậu muốn... cùng đi với mình?”.
Trương Nhất Địch khẽ gật đầu: “Chân cậu gãy là vì tôi, tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/106501/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.