Cùng với cơn đau kì lạ này, Trác Yến bỗng thấy vô cùng ấm ức.
Cô bỗng khóc to, nấc nghẹn nói: “Đầu đau! Chân đau! Tim đau! Lồng ngực đau! Toàn thân chỗ nào cũng đau!”.
Người kia trán đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Nước mắt Trác Yến cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, từng giọt lại từng giọt rơi xuống người cô hoặc mặt đất, trong tích tắc biến mất, để lại vết ẩm ướt.
Những giọt nước mắt ấy như có trọng lượng, khiến anh bị đè đến nghẹt thở.
Cô nhìn anh, nấc nghẹn hỏi: “Có phải cậu… cố ý… giận mình lừa cậu… nên báo… thù… đập mình không?”.
Cô vốn rất đau lòng, nhưng lại khiến người ấy nghe mà bất lực, điên cuồng đến độ cười to.
“Trong lòng cậu, tôi xấu thế à?”.
Trương Nhất Địch cười mỉa mai, nhìn Trác Yến hỏi từng tiếng.
Lần này không biết có trùng hợp hay không mà Trác Yến đúng là bị Trương Nhất Địch đập bóng trúng.
Cô liếc nhìn anh, cúi xuống lại khóc rất thê thảm, cho dù anh có hỏi gì cô, cô cũng không chịu nổi.
Trương Nhất Địch thử dìu cô đứng dậy, cô vừa nhướn người lên một chút đã mềm oặt ngồi vật xuống đất.
Sắc mặt cô càng lúc càng trắng, trắng bệch không còn giọt máu.
Anh bất giác thấy cuống quýt, hỏi gấp: “Có phải cậu đau lắm không?”.
Cô gật bừa.
Đúng là rất đau, đặc biệt là chân phải.
Cô nức nở khóc, trong tiếng nấc nghẹn còn có tiếng rên rỉ, khiến anh càng rối loạn hơn.
Bất chấp tất cả, anh vươn tay ra bế bổng cô lên.
Cô kinh hoảng “á” lên một tiếng.
Chỉ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/106497/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.