Trác Yến và Trương Nhất Địch vốn hẹn nhau sau khi tan học sẽ cùng về lấy giỏ táo, nhưng chưa kịp ra khỏi lớp học thì Giang Sơn đã lao vào trong như hỏa tiễn, lên bục giảng và nói to: “Các bạn lớp Ba ở lại, thầy hướng dẫn yêu cầu họp lớp!”.
Vừa nghe phải họp lớp, Trác Yến đã mụ mẫm cả đầu óc.
Thở dài ai oán, cô nói với Trương Nhất Địch: “Theo kinh nghiệm của mình, lớp mình họp lớp kiểu gì cũng mất một tiết, giỏ táo...”.
Cô đang nghì thầm một cách gian xảo rằng, bạn Trương chắc sẽ nói để hôm khác, sau đó để tiện liên lạc thì sẽ cố ý để lại cho cô cách thức liên lạc hay gì đó...
Kết quả, cách làm của bạn Trương khiến cô cảm thấy rất bất ngờ - không ngờ anh lại nảy sinh tình yêu sâu sắc mãnh liệt với giỏ táo mới nhìn thấy thoáng qua của cô: “Hay thế này, tôi chơi bóng rổ trước sân bóng kí túc xá của bạn, đợi bạn họp lớp xong về thì tiện thể đưa giỏ táo cho tôi”.
Trác Yến đờ đẫn chớp mắt, sau một thoáng kinh ngạc, cô rối loạn gật đầu: “Ừm? A... a! Hiểu rồi! Được được! Không thành vấn đề!”.
Cô vừa gật đầu vừa không kìm được lầm bầm trong bụng: Tên này chắc không có bệnh mê giỏ đó chứ...
Trương Nhất Địch quay người đi.
Trác Yến tìm chỗ ngồi.
Giang Sơn bước xuống bục giảng đến ngồi cạnh cô.
Ngồi xuống rồi, cậu liếc nhìn Trác Yến, xuýt xoa: “Ôi trời! Cổ nhân nói thế nào nhỉ? Một ngày không gặp như cách ba thu! Văn Tĩnh à, cậu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/106493/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.