Sáng sớm, anh về nhà, cả tối qua ngủ trên xe đỗ ở bờ sông ngoại ô thành phố, đi vào phòng ngủ, cầm tờ giấy nhớ lên. Trên đấy là dòng chữ mềm mại, nắn nót: "Cháo tôi để trong hộp giữ nhiệt, anh dậy thì ăn, nếu khó ăn quá thì bỏ đi."
Không cần kí tên anh cũng biết đây là ai, nhìn mấy dòng chữ này anh lại mỉm cười, cô đã thau đổi rất nhiều duy chỉ là vẫn không biết nấu ăn. Cháo khi nãy đúng là không ngon lắm nhưng cũng không khó ăn, anh nào nỡ bỏ đi anh đã ăn hết sau đó mới có sức đi tìm cô, để rồi thấy được sự thật tàn nhẫn đấy.
Tự dưng anh nhớ lại rất nhiều chuyện khi trước.
Có một lần, anh giao cho cô học thuộc mấy công thức toán, 3 ngày sau kiểm tra cô không thuộc, còn nói không muốn học thế là anh giận.
Cô năn nỉ xin lỗi nhưng anh không chịu, cô liền hứa trong 2 ngày sẽ học thuộc hết.
"Cậu đừng giận nữa, tớ hứa 2 ngày sau sẽ thuộc hết."
"Cứ học thuộc hết đi rồi nói!"
Nghe cô năn nỉ vốn có chút mủi lòng nhưng nhớ tới chuyện hôm qua cô cười nói thân mật với Lăng Mặc Ngạn anh lại quyết định không tha cho cô.
Ngay sau đó, cô chạy vào trong lớp, lấy sách ra học thuộc thật. Lúc này anh mới thấy nguôi ngoai một chút.
Sáng hôm sau, anh tới đón cô đi học, liền thấy nhắn tin của cô: "Tớ quên mất không nói với cậu, tớ đến trường rồi, cậu không cần tới đón tớ đâu!"
Anh không tức giận cũng không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-tre-tuoi-dep-chung-ta-tung-di-qua/53010/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.