Linh trốn lên sân thượng của trường. Cô ko muốn ai nhìn thấy bộ mặt này của cô.
"Họ biết thân phận của mk họ sẽ xa lánh mk. Tại sao chứ mkđâu có muốn như vậy" cô càng nghĩ càng khóc to. Một chiếc khăn tay từ đâu đến trước mặt cô.
"Cho cậu đấy. Nín khóc đi" Thiên Vương đi đến
"Nếu cậu đến để cười nhạo, xa lánh, trách móc tôi thì cậu đi đi. Những j Tử Quan nói có phần.Đúng có phần sai nhưng mà tôi chưa thể giải thích vs m.n đc " Linh nhận lây khăn giấy rồi nói
"Cậu cũng thật là bỏ cả tiết học làm tôi lo chết đi đc. Hây za ko ngờ trường mk còn có 1nơi như thế này yên tĩnh mà thoải mái ghê luôn" Thiên Vươn vai ngồi xuống cạnh Linh " tớ nói này từ bây giờ chỗ này sẽ là căn cứ của tớ và câu nhé. Chỉ có tôi và cậu đc biết thôi"
"Cậu...Sao cậu lại...Cậu ko sợ mk sao"Linh hỏi
"Sợ cậu sao lại phải sợ" "này trả cho cậu" Thiên Vương rút chiếc điện thoại ra đưa cho Linh
"Cậu sai cậu lại cầm đt của mk"
"Hôm qua cậu bị ngã cầu thang vô tình đánh rơi nên tôi ms nhặt cho cậu đấy"
"Cám ơn cậu nhé"
"Cậu thích nhảy lắm à "Thiên Vương hỏi
"Ừ nó khiến cho mk vui quên đi nỗi buồn, nó khiến cho mk có đam mê". " tiểu Thiên tớ muốn trở thành người bình thường như bao người khác"
"Chẳng phải bây giờ cậu đang là người bình thường sao"
"Ko tớ ko phải, tớ muốn sửa đổi tớ... Trước đây tớ hay đánh người lắm và chỉ cần vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-tre-suc-soi/65401/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.