Một nhóm bạn chơi chung với nhau, từng hình ảnh cười đùa cũng như giọng nói chứa đều vui vẻ khiến cho chúng tôi mỗi người đều cảm thấy hạnh phúc mỗi khi cùng nhau tụ hội lại, chầm chậm nhớ lại những kỷ niệm tươi đẹp nhất của cuộc đời. Ai cũng từng trải quãng thời gian học tập và rèn luyện cùng những người bạn thân thương dễ mến ấy. Mỗi lần hồi tưởng lại, trong lòng lại có cảm giác nhói đau lên một cái.
Ai có thể trách được đây? Chỉ trách rằng thời gian trôi đi rất nhanh, khi con người vẫn còn chưa nếm trải đủ vị của sự hạnh phúc, nó đã vội vã mang theo sự hạnh phúc ấy rời khỏi con người, chỉ để lại cho chúng ta những hồi ức đẹp đẽ nhất, có lẽ, những hồi ức ấy đã được khắc ghi thật sâu trong lòng chúng ta không có gì có thể gỡ bỏ.
Bỏ qua tất cả hồi ức đẹp đẽ nhất sang một bên, cái gì đến rồi sẽ phải đến, họ phải tự mình đối mặt với thách thức khi đã ra trường, đối mặt với những công việc gian nan thử thách. Để rồi trên đường đời mà họ đang bước, biết đâu lại có thể gặp được một nửa kia của bản thân. Thời gian ngồi dưới mái trường thân yêu đi qua, tiếp đó, họ sẽ phải đối mặt với đường đời đầy gian truân. Vậy những sóng gió nào sẽ đến với họ?