"Hôm nay chán quá! Con bé nạn nhân đó chẳng thèm khóc lóc xin tha, vô cảm như một con búp bê sứ ấy!"
Tristan thở dài, ngồi xuống giường với vẻ mặt ảo não. Rilloni có chút bất ngờ khi hôm nay cô em gái nuôi của mình lại ủ rũ tới thế chỉ vì chuyến đi săn không vừa ý. Cô nhân lúc Tristan không để ý, nhanh chóng cất mảnh ký ức trở lại nơi bìa sau của quyển sổ, bước tới ngồi cạnh Tristan trên giường.
"Hôm nay em mệt tới mức ngồi gật gà gật gù như này luôn sao?"
Rilloni khi lại gần Tristan thì chỉ thấy cô nhóc trong trạng thái mơ màng, vẫn đang ngồi trên giường nhưng lại ngủ gật mất rồi. Hết cách, Quỷ phu nhân chỉ đành nhẹ nhàng đặt thiếu nữ mới lớn ấy nằm ngay ngắn trên giường. Cô bước tới tủ và ra một tấm chăn rồi phủ lên người Tristan, vì trời đang dần trở lạnh.
"Ngủ ngon, bé con!
Nàng ác quỷ cúi đầu hôn nhẹ lên trán người con gái đã khiến cô lỡ sa vào lưới tình. Cô nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc gợn sóng màu nâu sáng ấy trước khi ra khỏi phòng ngủ.
****************
Quay trở lại với Kyle và Reina, có vẻ như sự căng thẳng giữa họ đã giảm bớt. Harpy ở trong phòng khách cũng cảm nhận được được điều đó qua sắc thái trong giọng nói của cả hai.
"Dường như hai đứa trẻ đó sẽ không lao vào đánh nhau như mình nghĩ... Cũng tốt thôi. Nếu thực sự chúng gây chiến thì mình cũng chẳng biết nên theo ai cả. Nhưng mà... Hai đứa nó đang nói gì thế? Sao ngay cả Kyle cũng không cho mình biết?"
Harpy nhíu mày, bối rối tự hỏi khi nghe hai chất giọng trầm bổng phát ra từ phòng bếp, nhưng lại không thể hiểu
Kyle và Reina đang nói gì. Vẫn là vì cô không hiếu tiếng Nhật.
"Thôi kệ vậy! Nếu đã không cho mình biết... Chắc là không liên quan tới mình đâu!"
Harpy tựa lưng vào tường và thở dài một cách cam chịu. Nhớ lại lần trước, khi cô chấp nhận giúp Kyle có cơ hội tiếp cận Tristan, cậu ấy cũng yêu cầu cô để bản thân tự giải quyết những chuyện sau đó, dù có xảy ra bất cứ sự cố nào. Harpy kiên nhẫn chờ đợi tới khi cuộc nói chuyện kết thúc.
****************
"Cũng sắp sáng rồi, nhóc mau về đi. Cẩn thận đừng để bị ánh nắng chiếu vào!"
"Có vẻ anh khá am hiểu về các thực thể tâm linh đấy!"
Reina cười. Lần này là một nụ cười thật lòng. Cô nghiêm túc nhận xét về Kyle. Đáp lại lời khen của cô, cậu chỉ mỉm cười, nụ cười man mác buồn.
"Vì em gái tôi là một thực thể tâm linh mà!"
Reina không nói gì, thân hình mờ ảo trong như một tấm kính ấy lướt qua Kyle. Trước khi rời đi, cô có ngoái đầu lại một chút. "Tôi tự hỏi kẻ đằng sau anh... Người phụ nữ đó là ai?" Rồi Reina xuyên qua cánh cửa đã in hằn dấu vết của thời gian và biền mất.
"Thực sự là em sao, Rilloni?" Kyle nghĩ thầm khi nhìn theo bóng lưng mờ ảo dần biến mất sau cánh cửa.
Harpy, chị giúp tôi một lần nữa được không?"
Kyle ra phòng khách, bước tới trước mặt nàng quái điểu, cậu ngước mắt lên nhìn Harpy. Hai màu mắt của hai kẻ mang đầy tội lỗi phản chiếu trong ánh mắt của nhau.
"Liên quan tới em gái cậu à?"
"Vâng. Tôi nghĩ đã tới lúc con bé nên biết sự thật rồi."
"Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu? Cứ nói ra đi, tôi có thể làm tất cả."
Harpy cùng Kyle ngồi xuống ghế. Đôi mắt nàng sát nhân tóc trắng nhìn Kyle như mong chờ sự nhờ vả của cậu, dù nó vẫn vô hồn như thường ngày.
"Tôi đã nhờ con bé tóc tím đó tìm cách tách con nhóc đó ra khỏi em gái tôi. 'Hắn' sẽ không thể khiến 'Quỷ phu nhân làm tổn thương đứa trẻ đáng thương ấy được. Năm đó, khi tôi gây ra vụ án mạng đầu tiên, tôi đã định sẽ đi đầu thú. Nhưng chị biết chuyện gì xảy ra sau đó không?"
Cậu lập tức dừng lại cho câu hỏi ấy, hai bàn tay nắm chặt lại, hơi run lên. Harpy thấy vậy liền nắm lấy đôi tay trắng muốt, rắn chắc của Kyle, như để cậu bình tĩnh lại. Chàng sát nhân tóc trắng ngước mắt nhìn người con gái cậu yêu. Đôi môi mỏng cong lên, khẽ mỉm cười.
"Thế nào rồi? Đã ổn hơn chưa? Nếu điều đó khó nói ra tới thế, cậu có thể dành thêm thời gian để ổn định cảm xúc.
Yên tâm đi, tôi chờ được mà."
"Vâng cảm ơn chị. Chỉ là lâu rồi tôi mới nhắc lại, thành ra cảm xúc có chút hỗn loạn..."
Rồi cậu buông tay ra và đi vào phòng ngủ. Khi trở ra, trên tay Kyle là quyển sổ có bề ngoài giống hệt quyển sổ lưu
gi ky ic ma Rilloni s8 hนน.
"Thứ này trước đó thuộc về mẹ tôi - Alice Angellence. Có lẽ mẹ đã đem nó đặt vào phòng tôi trong khi tôi không có nhà. Tôi cần đưa thứ này cho con bé. Đây là 'sự thật' mà con bé cần được biết. Chị giúp tôi nhé?"
Kyle nói trong khi Harpy đọc những trang giấy đầy chữ vì bị sự tò mò thôi thúc. Khác với phản ứng của cậu khi đọc nó lần đầu tiên, cô lại không để lộ một cảm xúc rõ ràng nào. Harpy gật đầu đồng ý khi nghe xong những gì
Kyle nói. Ngay khi cậu định nghỉ ngơi, cô bỗng cất tiếng:
"Kyle này, tôi muốn hỏi cậu thêm một chút. Cậu... Có dùng súng khi đi săn không?"
"Dĩ nhiên là có rồi. Nhưng sau chị lại hỏi điều đó?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]