Rilloni đánh hăng tới mức Tristan đứng ở một bên cảm thấy như chị mình đã mất hoàn toàn ý thức và giờ chỉ còn là một con ác quỷ chỉ biết giết chóc. Nhưng sau khi trận chiến kết thúc, Rilloni lại bình tĩnh bước tới gần cậu bé bị chọn làm nạn nhân và kiểm tra xem cậu nhóc ấy còn sống không.
“Mày ra tay hơi nhẹ đó, Tristan. Thằng nhóc này vẫn còn hấp hối.”
Nói rồi cô thọc tay vào lồng ngực đứa trẻ đáng thương đó và lấy trái tim của cậu bé đó ra, hấp thụ nó như những gì cô thường làm mỗi khi dùng năng lực của ác quỷ để khiến máu ở trên con mắt trái ngừng chảy. Sau đó cô trở về hình hài con người.
“Cơ mà…Gặp cớm lúc đi săn với tao là do mày xui thôi nhóc à!”
Rilloni ngoảnh mặt lại, cười và nói với Tristan rồi ngay sau đó lại quay mặt đi, sải bước về phía khu rừng.
“Khuya rồi, giết người đủ rồi. Hai đứa mình mau về nhà nghỉ ngơi thôi!”
Vừa dứt câu, Rilloni đột nhiên cảm nhận được một sức nặng ở lưng, kéo cô về phía sau, quay đầu lại nhìn thấy Tristan đã đu lên lưng mình. Toàn thân Tristan dính đầy máu, của cả những cảnh sát, nạn nhân và cả máu từ những vết thương trên cơ thể Tristan. Rilloni khó chịu hỏi:
“Bộ chân mày bị què rồi à mà lại đu lên người tao? Cút xuống ngay!”
Tristan càng đu cao lên lưng Rilloni. Cô vùi đầu vào gáy chị gái mình, cười khúc khích:
“Đúng. Chân của tôi bị bọn cớm bắn trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-trang-ram/3576537/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.